
lại nóng như vậy. Nằm yên ở đây." Anh vừa mới quay đi thì vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lại."Anh...đi đâu vậy...." - Từ Tử Hàn thì thào hỏi , dường như
ngay cả nói cũng rất khó.
"Tôi đi lấy đá chườm cho em." - Dược Thiếu Phàm quay lại nhìn cô gái yếu ớt đang nằm trên giừơng , khuôn mặt vẫn
lạnh lùng , cất tiếng trả lời.
"Đừng.....đ....đi." - Đôi tay nhỏ vẫn chung thủy nắm chặt lấy vạt áo của anh. Hơi thở yếu ớt Từ Tử Hàn nài nỉ
"Em muốn chết cóng sao." - Dược Thiếu Phàm tức giận nói.
"Đừng....bỏ....đư....đừn....g...." - Trong đôi mắt to tròn kia , lại
bắt đầu ngấn nước . Cô bây giờ rất khó chịu , rất lạnh , rất đau....Đôi
môi tái nhợt , nhấp nháy như không còn sức để phát ra âm thanh , chữ
được , chữ mất "Lạ...nh....lạn......hhh... Trong lòng anh rất khó chịu , tim như bị ngàn vạn con kiến cắn vậy . Anh nắm lấy bàn tay cô , đắp
thêm vài lớp chăn bông nữa . Anh khẽ nói. "Hàn nhi....đừng sợ....anh
không bỏ rơi em đâu. Sẽ không bao giờ."
"Lạnh...."
"Mau đến nhà tôi ngay , trong vòng 2 phút mà không có mặt , tôi sẽ quăng các người
cho sói ăn đấy." - Nhìn cô như vậy , anh thật sự rất đau lòng , liền lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ. "Đừng lo . Bác sĩ sắp đến rồi."
Khoảng 1 phút sau , có 1 đám người hối hả chạy vào phòng cô . "Tổng...tổng tài." - Bác sĩ Thạc thở dốc lên tiếng.
“Mau khám đi.” – Dược Thiếu Phàm ra lệnh.
Ông liền nhanh chóng bước lại , ông ra lệnh cho những người con lại
đưa dụng cụ . Bác sĩ Thạc tiêm cho Từ Tử Hàn một mũi thuốc mê để cô an
giấc , tay thì truyền nước biển . Tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng xem
ra cô cũng đã đỡ hơn nhiều.
“Phu nhân bây giờ đã bớt sốt rồi ạ ! Do thể lực của cô ấy vốn đã
không tốt bây giờ còn bị cẩm , có lẽ phải mất mấy ngày nữa mới khỏe
hẳn.” – Bác sĩ thạc cung kính nói.
“Thể lực yếu.” – Dược Thiếu Phàm nhắc lại , như vẫn muốn biết nguyên nhân .
“Thưa , có thể là do lúc nhỏ , từng bị một thời gian bệnh nặng , hay lao động quá nhiều , bị tổn thương tinh thần v.v… nên khiến cơ thể bị
áp lực , một số tế bào miễn dịch trong cơ thể suy yếu . Từ đó dẫn đến
việc thể lực không được tốt . Rất sễ bị bệnh.” – Ông tận tình giải
thích.
Dược Thiếu Phàm quay sang nhìn cô , anh khẽ thở dài , rồi phẩy tay , ra lệnh cho Bác sĩ Thạc cùng những người khác đi ra ngoài.
“Đồ….Ngốc” – Dược Thiếu Phàm ngồi ở đầu giường , chăm chú nhìn
khuôn mặt bé nhỏ kia đang an giấc. “Em…là của tôi.” – Thanh âm trầm ấm
vang lên , Dược Thiếu Phàm nằm xuống vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng
như đang bảo vệ một vật bảo bối nào đó.
“lạnh quá….” – Tiếng thở gấp ckợt vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh. Dược Thiếu Phàm bất
chợt thức tĩnh , anh phát hiện ra cô gái đang nằm trong long anh đang
run rẩy , cánh tay ôm siết lấy anh . Hơi thở nóng bừng , toàn thân cũng
nóng ran. Anh giật mình lên tiếng “Tử Hàn…em sao vậy.”
“Lạnh quá…rất lạnh…hộc…hộc” – Từ Tử Hàn không ngừng kêu than…cánh tay càng siết chặt lấy người anh hơn. Dược Thiếu Phàm lấy them chăn bong
bên cạnh đắp cho cô , nhưng dường như không có ích , cô vẫn than lạnh.
“Mẹ ơi.....đừng bỏ Hàn mà…mẹ ơi…hic…”- Cô mê sản , không ngừng gọi mẹ .
Dược Thiếu Phàm đau xót nhìn cô không ngừng run rẩy. Bây giờ đã là 1h
sáng , cô bây giờ lại phát sốt , có gọi bác sĩ cũng không kịp . Nghĩ
ngợi một hồi , Dược Thiếu Phàm quyết định , dùng thân nhiệt để sởi ấm
cho cô. Anh đưa tay cởi bỏ chiếc áo pijama ra , làn da trắng mịn lộ ra , Dược Thiếu Phàm bình tĩnh tiếp tục cởi hết đồ trên người cô ra , da của cô mịn màng , vì bị sốt cao nên cô chút ửng đỏ . Hơi thở anh khó nhọc , ép dục vọng xuống , anh cởi bỏ chiếc áo sơmi đang mặc trên người , tiếp tục ôm cô vào lòng , đắp chăn lại , hơi thở của Từ Tử Hàn từ từ đều
lại.nhưng vòng tay vẫn chung thủy không buông . Thấy cô đã đỡ lạnh , anh cũng an tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ . Chưa bao giờ , anh thấy lo lắng một ai như lúc này . Trong lòng anh tự hiểu anh yêu cô , nhưng tình yêu này chưa chắc đã bền vững . Vì anh và cô ở hai thế giới khác nhau , thế
giới của anh quá nguy hiểm , còn thế giới của cô tuy nhiều buồn phiền
nhưng bình yên hơn thế giới của anh. Ngay lúc này , khi anh đang ôm chặt cô , một suy nghĩ liền hiện ra trong đầu . Anh…muốn bảo vệ cô gái này . Cả đời cũng không muốn rời xa cô….Ghé sát vào tai của Từ Tử Hàn , anh
thì thào lập lại câu nói vừa nãy “Em là của tôi.”
4h sáng , Từ Tử Hàn mơ màng tỉnh dậy.Ánh mặt trời chiếu vào phòng
khiến cho tầm nhìn của cô bị chói. Đôi mắt mọng nước từ từ mở căng ra ,
đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn , chưa kịp định thần thì cô phát
hiện anh - Dược Thiếu Phàm không mặc áo , còn cô thì cũng vậy , cô hốt
hoảng hét lên "Á......đồ dê xồm." Dược Thiếu Phàm đang yên giấc thì bị
tiếng thét chói tai của cô đánh thức , mày đẹp nhíu lại , Dược Thiếu
Phàm liếc cô một cái rồi lên tiếng "Em....Hét cái gì."
"A....anh....anh.....đô....đồ của tôi.....đồ....dâm tặccccc" - Từ Tử Hàn kéo tấm chăn bao bọc lại cơ thể nhảy xuống giừơng , khuôn mặt đỏ bừng
hét lên.
"Tôi , có làm gì em đâu." - Dược Thiếu Phàm nằm nghiêng , lười biếng nó