
thật cũng không dễ dàng. »
« Đâu có đâu có, em thích thì có thể học hỏi chị nha. » (Vầng, siêu
chảnh ! Em chồng chảnh mà không bằng chị dâu thì thua rồi =)))
« Chị đừng đắc ý quá sớm, trong trường học cả giáo viên nữ lẫn sinh viên
nữ, chỗ nào cũng có người thương thầm nhớ trộm anh hai tôi, nói không
chừng ngày nào đó tôi sẽ có chị dâu mới cho xem. »
Điều này quả
thật khiến người khác lo ngai, nhưng Dật Linh làm sao dễ dàng thể hiện
ra mặt được, chỉ là nhướng mày lên hỏi. « Thật không đấy ? Trừ chị ra,
còn ai khác dám làm chị dâu em nào ? Không sợ bị bà cô bên chồng ngược
đãi sao ? »
« Tôi ngược đãi chị hồi nào ? » Phó Quế Dung quả thật sợ chị ta tố cáo bậy bạ với anh hai, thế thì nàng chết chắc.
« Ngược đãi tinh thần nha ! Em còn lôi chuyện có chị dâu mới ra dọa chị còn gì, có khi chị phải báo lại với anh hai em một chút. »
« Chị dám ! »
Kết quả… hai cô gái hơn kém nhau mười tuổi, lại đùa giỡn té nước hắt
nước vô cùng khoái chí trên biển, dưới ánh mặt trời rực rỡ mùa thu, cả
hai vẻ đẹp thanh xuân đều cùng nhau tỏa sáng rực rỡ.
Hành trình
đi chơi biển kết thúc, hai người tới khu phố trung tâm khi bụng đã sớm
rộn ràng lên tiếng vì đói. Dật Linh đã đặt sẵn một bàn ở một nhà hàng tự chọn của khách sạn, chỉ cần bốn, năm trăm tệ là có hể ăn uống thoải
mái. Hai cô gái vừa ăn buffet, vừa ngồi trêu chọc nói móc nhau, loại lạc thú này không phải ai cũng có thể hưởng thụ nha.
« Chờ ăn xong, chúng ta đi dạo phố đi, phải vận động một chút không thì sẽ béo phì
mất. » Liên Dật Linh ăn uống no nê nhưng cũng không quên ý thức về nguy
cơ cho những đường cong nữ tính. Phụ nữ mà, đến tuổi nào đó sẽ chú ý bảo vệ dáng người của mình, xét cho cùng việc tiêu hóa trao đổi chất không
thể tốt như mười năm trước được. Thích ăn ngon không phải cái tội, chỉ
cần ăn xong nhớ tiêu hao năng lượng thừa là ok.
« Chị định mua
gì à ? » Phó Quế Dung trong lòng cảm thấy có mùi mua sắm hàng họ gì đây. Thật ra nàng cũng ít khi đi mua sắm này nọ, phần lớn là quà cáp lấy
lòng của đám đàn ông cũng đủ.
« Chị muốn mua
ít áo sơ mi, tất với đồ lót cho anh hai em. Có mấy cái bị rách rồi mà
anh ấy vẫn mặc. » Cô muốn dành chút thời gian sửa sang lại cái tủ quần
áo của chồng mình, dùng máy tính lập ra danh sách chi tiết, xếp theo số
lượng, màu sắc, kiểu dáng, cũ mới, ghi lại tất cả. Như thế sau này có
thể dễ dàng biết khi nào cần bổ sung cái gì. (Hic, vợ hiền nha !!!)
« Chị đảm đang vậy sao ? » Phó Quế Dung tới giờ chưa từng nghĩ tới
chuyện mua đồ cho anh hai như thế. Có lẽ anh trai cô cưới chị dâu này
cũng có chỗ tốt, đàn ông có vợ chăm sóc luôn có vẻ viên mãn hạnh phúc,
kiểu con gái bốc đồng như nàng, vốn không biết cái gì gọi là chăm sóc
người khác.
« Chứ không chị sợ anh hai em thay lòng đổi dạ thì
sao, chị là một cô gái từng bị chồng chưa cưới bỏ rơi nha, làm sao có
thể quên bài học đó được. » Cô gái trưởng thành với thiếu nữ mới lớn,
điểm khác nhau lớn nhất chính là sự từng trải. Trải qua không biết bao
nhiêu kinh nghiệm cuộc đời, chúng sẽ hóa thành tri thức và kích thích sự thay đổi. Liên Dật Linh tuyệt đối sẽ không để lịch sử tái diễn nữa, cô
đã quyết định sẽ cùng chồng tới khi đầu bạc răng long, do đó dĩ nhiên cô sẽ dùng toàn bộ tấm lòng của mình bảo đảm điều đó.
Phó Quế Dung bỗng nhiên hết muốn ăn tiếp, nàng im lặng một lúc rồi mới nói. « Xin
lỗi chị, lần trước em làm vậy là có chút quá đáng. » (Có chút thôi ấy hả o___O)
« Đừng nói thế, chị còn phải cám ơn em ấy chứ, giúp chị
tránh khỏi một gã đàn ông không xứng đáng, lại còn vớ ngay được một
người đàn ông đến em gái còn cảm thấy tuyệt vời. » Ha ha, thật sự là như một giấc mơ, một câu chuyện hài vậy !
« Lời này của chị hình
như có gai nha, chị đang khoe khoang với em đó hả ? » Nàng biết rõ trong lòng, anh hai chính là thần tượng lớn nhất, mặc cho đám đàn ông theo
đuổi nàng có ân cần chiều chuộng tới đâu, mặc cho nàng mải mê tìm kiếm
bóng dáng tương tự thế nào, vĩnh viễn không ai có thể thay thế anh hai
nàng. Ấy vậy anh hai lại bị một bà chị ất ơ bị mình đánh bại nhào vào
cướp mất, không phải quá chọc ngoáy nàng sao ?
« Chứ sao, em nhìn coi, em vừa trẻ vừa xinh đẹp, chị thắng em được có mỗi một chuyện, là được làm chị dâu của em thôi mà ? »
« Chị biết thế là tốt ! » Phó Quế Dung không thể không phục chị dâu
mình, chị ấy khéo ăn khéo nói, ý chí kiên cường, hành động quyết đoán,
có lẽ vì thế anh trai nàng mới cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy chị ấy.
Một người không thể chỉ trông chờ vào vẻ quyến rũ bề ngoài, tuổi thanh
xuân rồi cũng sẽ có ngày đi mất, mười năm sau liệu nàng còn có điểm nào
quyến rũ chăng ? Có lẽ tới lúc nàng nên xem lại vấn đề này rồi.
Cứ như thế, buổi hẹn giữa con gái với nhau trôi qua trong tiếng nói
cười vui vẻ, cái gì cũng có thể tán phét, cái gì cũng có thể nói linh
tinh, nói cái gì cũng được, chỉ cần có sự tương tác giữa hai người, bởi
vì đó là phương pháp tốt nhất để kéo ngắn khoảng cách giữa người với
người, chị dâu em chồng cứ thế mà dần dần xích lại gần nhau.
Tối thứ sáu, Phó Lập Đường h