Snack's 1967
Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh

Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321862

Bình chọn: 7.00/10/186 lượt.

\

Tương lai có thể được chơi!

Phong Thượng Vũ từ bỏ thân phận cảnh sát, đã quen với tất cả việc trên thương trường, điều này cũng nên cảm ơn mấy ông già ở công ty, không biết nên nói bọn họ tin tưởng anh thái quá hay là rất trung thành với ba, quá trình anh tiếp nhận công việc, không xuất hiện bất luận làn sóng dư luận nào, mọi người ngược lại toàn sức giúp đỡ anh – kẻ tay mơ giữa chừng đổi nghề này.

Có lẽ anh thực sự có thiên phú về thương nghiệp, mấy lần đầu tư sinh lợi, khiến tập đoàn đạt được lợi ích khổng lồ, thuận tiện kéo theo giá cổ phiếu tăng lên, nhóm cổ đông vui mừng càng thêm khẳng định năng lực của anh, cũng làm cho anh cao hứng càng thêm có ý chí chiến đấu, công ty phát triển càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Nếu như muốn nói, việc duy nhất làm anh cảm thấy gò bó, chính là mỗi ngày phải mặc âu phục, anh thực sự không hiểu vì sao người đi làm nhất định phải mặc như vậy, ăn mặc thoải mái thì có làm sao?

Thư kí Nhã Lỵ gõ cửa xong liền đi vào phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc, cuộc hẹn của ngài và Trương tổng bên công ty Thuận Thế đã gần đến giờ, chúng ta nên xuất phát thôi.”

“Được, tôi đã biết.” Thu hồi suy nghĩ, Phong Thượng Vũ rất tự nhiên đứng dậy rời khỏi.

“Tổng giám đốc!” Nhã Lỵ thấy thế vội vàng gọi.

“Làm sao vậy?”

“Anh đã quên.” Cô chỉ vào cổ.

“A! Đúng! May mà cô nhắc nhở tôi!” Phong Thượng Vũ theo phản xạ sờ lên cổ, lúc này mới nhớ đến cà vạt của mình đã sớm bị anh tháo xuống, nhét trên lưng ghế tựa.

“Chết tiệt! làm thế nào đeo cái thứ này lên đây?” Anh tùy tiện khoác cà vạt lên cổ.

“Tổng giám đốc, tôi đến giúp anh!” Nhã Lỵ đến bên cạnh anh, không đến vài giây đồng hồ đã hoàn thành xong bằng đôi tay khéo léo.

“Nhã Lỵ, không có cô thì tôi biết làm cái gì bây giờ a!” Phong Thượng Vũ bỗng nhiên nở nụ cười tà khí.

Thư kí ở công ty anh có thể nói là tài mạo vẹn toàn, chỉ là cá tính cứng nhắc này làm cho anh nhớ đến một người phụ nữ. Chắc cũng khoảng nửa năm rồi, không biết cô ấy gần đây thế nào?

Tính toán thời điểm, anh cảm thấy mình cũng nên xuất hiện nghiệm thu thành quả.

“Tổng giám đốc nếu không có tôi vẫn có người đến thay thế vị trí của tôi.” Nhã Lỵ hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của anh.

“Đối với tôi mà nói không ai có khả năng thay thế vị trí của cô.” Phong Thượng Vũ bộ dạng lưu manh nói.

“Tổng giám đốc anh làm như thế sẽ khiến mọi người hiểu lầm” Nhã Lỵ buông mắt xuống, lui từng bước.

Cô đã sớm thăm dò ông chủ, chỉ là thích đùa mà thôi, nhưng cũng không có hành động bỡn cợt gì khi làm việc, trừ điểm này, tính cách của ông chủ đã có sự thay đổi lớn, nửa năm trước khi vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty còn có chút bất cần, hiện tại đã có khác biệt, càng lúc càng có kiểu cách của tổng giám đốc khi làm việc.

“Nhưng cô cũng sẽ không hiểu lầm a!” Phong Thượng Vũ nhướng lông mày.

“Đó là bởi vì tôi không muốn mất đi công việc này.” Nhã Lỵ nói ngay cả một chút vẻ mặt đều không có. “Tổng giám đốc, lần thứ hai phải nhắc nhở ngài, nếu không nhanh đi thì sẽ đến muộn.”

Ai, được rồi. Phong Thượng Vũ bỏ qua. “Được rồi, tôi đi. Đúng rồi, giúp tôi đặt một bó hoa hồng, sau khi đưa tới thì cô hãy nhận đi nhé! Cứ xem như là món quà an ủi cho những vất vả cực nhọc của cô.”

“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, nếu có thể chuyển những bông hoa đó thành thời gian thì tôi sẽ thực sự cảm kích hơn.” Nhã Lỵ vẫn duy trì thần sắc như cũ, trước sau như một trả lời.

“Ha ha ha, Nhã Lỵ cô thực sự quá thông minh.” Anh cười lớn đi ra khỏi văn phòng làm việc.

---------------------------------

“Tôi là Yến My chuyên môn về giải phẫu người chết hiện tại tiến hành giải phẫu ca thứ 238 …”

Trong phòng phẫu thuật, một nữ pháp y mặc áo khoác trắng đang đứng cạnh bàn giải phẫu, đối mặt với một người đàn ông đã chết, cô cầm lấy dao phẫu thuật, nghiêm túc làm việc, một bên thì thào tự nói vào máy ghi âm, sau đó dùng lời ghi âm đó viết báo cáo.

“Người chết bị vết thương chí mạng ở đầu, gần huyệt thái dương có dấu vết cháy xém, có thể là do vết bỏng của súng tạo thành khi bắn, nhưng cánh tay người chết không có máu dính vào, xương, não, ngón tay cái và ngón trỏ cũng không có vết thương do súng bắn tạo thành hoặc hiện tượng ám khói, khả năng tự sát là rất thấp…”

Con dao trên tay cô di chuyển chính xác trên người chết, ngay cả một chút cau mày cũng không có.

Một giờ sau, cô gần như thuận lợi hoàn thành công việc, ngồi trong phòng làm việc viết báo cáo.

“Yến My, sao không ăn cơm đi? Có muốn đi ăn cùng tôi không?” Đồng nghiệp Trần Vũ có mái tóc xoăn, vóc người hơi mập ghé đầu vào.

“Không cần, tôi còn bận việc.” Cô chỉ thoáng ngẩng đầu, tầm mắt lại chuyển đến màn hình máy tính.

“Vậy được rồi!” Huých nhẹ một cái, Trần Vũ thực sự thức thời không hề miễn cưỡng cô nữa, nhưng lại đặt mông ngồi đối diện.

Ai, đây là lần thứ ba mươi hai anh bị từ chối, nhớ lại ba tháng trước khi anh vừa đến đây thì liền bị vẻ đẹp của Yến My “giết” (ý bảo bị hấp dẫn), đáng tiếc là mỗi lần mời đều bị từ chối làm cho lòng nhiệt tình tràn đầy của anh dần nguội lạnh, hiện tại anh mời cô cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thô