XtGem Forum catalog
Báu Vật Của Đời

Báu Vật Của Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325292

Bình chọn: 7.5.00/10/529 lượt.

n còn Kim Đồng là chị yên tâm, nhà Thượng Quan chúng ta có người nối dõi rồi!

Mẹ ngao ngán, nói:

- Cô ngốc của mẹ, gì mà nối dõi với chả nối dõi? Thời buổi bây giờ làm sao tính được những chuyện ấy!

Chị Tư có một tiểu sử cay đắng, đầy nước mắt, chúng tôi không có quyền hỏi. Chúng tôi thận trọng bảo vệ vết thương hễ chạm là ứa máu của chị. Nhưng người ngoài thì không nghĩ vậy, họ muốn gia đình tôi ngày nào cũng có chuyện giật gân cho họ xem. Sau khi trở về, chị Tư ở lì trong nhà, nhưng cái tin cô gái nhà Thượng Quan làm điếm mấy chục năm, đem về không biết bao nhiêu vàng ngọc châu báu đã lan rất nhanh khắp vùng Cao Mật. Tôi ra đồng tìm lương thực trong các hang chuột, vợ ông Trần Thọt là Trương Quốc Hoa cuối hí hí bảo tôi:

- Ông anh, việc gì ông anh khổ sở thế! Việc gì phải đào hang chuột để lấy lương thực? Chỉ cần bán một thứ trong số châu báu chị Tư đem về đã đủ mua một chuyến tầu bột mì ngoại?

Tôi trừng mắt nhìn người đàn bà tai tiếng vì thông dâm với bố chồng, nói:

- Chị nói thối như cứt ấy!

Chị ta xán lại, hỏi nhỏ:

- Ông anh này, nghe nói có một viên ngọc dạ minh châu to bằng quả trúng gà phải không? Về đêm nó phát sáng, soi rõ mọi thứ trong buồng, đúng không? Liệu có thể cho chị đây ngó qua một tí để mở rộng tầm mắt? Liệu có thể xin chị Tư một hạt, dù chỉ bằng hạt đỗ làm đồ trang sức, dù chỉ một dây chuyền mảnh như sợi tóc cũng tốt chán?- Chị ta đưa mắt tống tình, trêu - Đừng chê chị có nước da đen, chị đây là dưa Ha-mi, vỏ thô nhưng cùi ngọt. Chàng chẳng nghe người ta nói đấy sao: Thông trắng cám vàng, đen thì lắm nước, hói đầu rỗ mặt thì không biết mệt đó sao!...

Chị Tư ở lì trong nhà cũng không thoát nạn, đúng như câu cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng. Cái tật thích đấu tranh trong công xã lại kịch phát, họ tổ chức triển lãm nhằm giáo dục đấu tranh giai cấp ở hội trường công xã. Đây là cuộc triển lãm đấu tranh giai cấp lần thứ hai trong lịch sử Cao Mật, so với lần đầu thì về nội dung có khác đôi chút. Tranh ảnh và áp phích đều xoay quanh hai nhà Thượng Quan và Tư Mã, làm như lịch sử Cao Mật là lịch sử hai gia đình Thượng Quan và Tư Mã vậy. Dân chúng không thích xem những tranh ảnh này, chỉ thích xem triển lãm về chị Tư. Các cán bộ đáng ghét của công xã trưng bày trong tủ kính tất cả những thứ mà cả đời chị Tư ky cóp được, cho mọi người xem. Chúng sáng lấp lánh khiến mọi người hoa mắt. Sau ba ngày triển lãm, nhiệt tình với báu vật giảm đi, hận thù giai cấp vẫn không thấy nâng cao rõ rệt, các cán bộ công xã liền nảy ra một ý, bắt chị Tư đến triển lãm làm hiện vật sống, bắt chị tự tố cáo chị. Uỷ viên tuyên truyền của Đảng ủy công xã Dương Giải Phóng đeo kính, đầu nhẵn bóng như chiếc gáo, mặt như mặt khỉ, dẫn bốn dân quân đeo tiểu liên đến đập cổng nhà tôi. Chị Tư run bắn, hai tay sờ soạng hai bên. Chị nghiện thuốc lá, Răng vàng khè vì ám khói. Cuối cùng chị cũng tìm thấy thuốc, bật diêm châm lửa hút. Dù là con đẻ, dù chị có ơn với cả nhà, nhưng mẹ vốn tiết kiệm, rất ghét cái tật nghiện thuốc của chị. Thuốc của chị là do tôi mua ở hợp tác xã cung tiêu nhãn hiệu Cần kiệm, giá một hào một bao. Tôi cho rằng trong túi chị chỉ còn đủ tiền mua hai bao thuốc. Chị rít tóp cả má, đầu thuốc kêu xèo xèo, thuốc tồi, mùi khét lẹt! Trong một thoáng tôi thấy chị đã biến thành một bà già. Chị cúi đầu, những giọt nước mắt được dính như keo ứa ra, đến nỗi những con nhặng dính chân không bay được. Có lẽ chị sợ, có lẽ chị không sợ! Có thể chị căm thù, cũng có thể chị không căm thù! Khuôn mặt kinh khủng của chị bị trùm lên một lớp sương mù, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào chị. Vốn là người từng trải, mẹ bảo:

- Kim Đồng, ra mở cổng, không biết phúc hay họa, nếu họa thì có tránh cũng không xong!

Cánh cổng mở toang, ủy viên Dương ngạo nghễ bước vào mặt vênh váo ra vẻ ta đây cán bộ công xã. Hắn người nhỏ thó, nhưng cực kỳ hăng hái, y hệt cái giống của con lừa đực lúc cương cường. Bốn tên dân quân cũng cáo mượn oai hùm, hạ súng trên vai xuống, vỗ báng súng bôm bốp. Mẹ nheo mắt nhìn ủy viên Dương từ đầu đến chân. Hắn có vẻ chờn, húng hắng ho mấy tiếng như con cừu, quay mặt lại bảo chị Tư:

- Thượng Quan Tưởng Đệ, mời chị đi cùng chúng tôi!

Mấy chục năm qua, nhà Thượng Quan đã quen nghe giọng lưỡi kiểu này. Đằng sau câu nói ấy là một nội dung tàn nhẫn, gian ác, chúng tôi còn lạ gì, nó đồng nghĩa với vào nhà giam, ra trường g bắn. Mẹ hỏi: Sao vậy? Con gái tôi phạm tội gì? Uỷ viên Dương chống chế:

- Ai bảo con bà phạm tội? Tôi bảo cô ta phạm tội hả? Tôi có nói cô ta phạm tội đâu, chỉ lôi cô ta đi thôi mà!

Mẹ hỏi:

- Các ông đưa nó đi đâu? Uỷ viên Dương nói:

- Bà hỏi tôi, vậy tôi hỏi ai? Tôi chỉ là thiên lôi, chỉ đâu đánh đấy, là đầu sai mà thôi?

Mẹ đứng chắn trước mặt chị Tư, kiên quyết:

- Không đi đâu cả, chúng tôi không phạm pháp, không đi đâu cả?

Bốn tên dân quân lại vỗ báng súng bôm bốp. Mẹ nguýt chúng, vẻ khinh bỉ:

- Đừng vỗ nữa, cái trò ấy tôi nghe mãi rồi, khi bọn Nhật nã đại bác vào đây, các người còn chưa đẻ kia! Uủ viên Dương đành chịu nhún, dằn giọng nói:

- Bà ơi, đừng có rượu mời không uống,