
thăm tình
hình, kiểm tra bên trong phát hiện chỉ mở một ngón tay, còn phải chờ
tiếp.
Không có cách nào, Phó Dục Ninh an ủi Chử Điềm: “Cháu ngoan, nhịn chút nữa.”
Chử Điềm muốn nói mình thật sự chẳng thể nhịn được nữa, cảm giác này còn
khó chịu hơn cả giết cô. Có điều lời đến khóe miệng vẫn nhịn lại được,
thừa dịp cơn đau bụng tạm ngớt, cô hỏi: “Từ Nghi đâu ạ, gọi điện cho anh ấy chưa?”
Lúc này mọi người mới nhớ đến Từ Nghi, nhanh chóng ra ngoài gọi cho anh. Vẫn không ai tiếp, đành phải chuyển sang gọi cho
phòng trực ban, nhân viên trực ban cam đoan chờ đại đội trở lại nhất
định sẽ báo cho Từ Nghi. Chử Điềm nghe tin như thế thì vô cùng tủi thân, nước mắt mới vừa nhịn được lại bất giác chảy ra.
Cả buổi
chiều, Chử Điềm đều trôi qua trong cơn đau bụng đẻ hết lần này đến lần
khác. Chịu đựng như thế đến hơn mười giờ tối, đến mức Chử Điềm cảm thấy
bản thân như chìm trong nước, nếu không để cô sinh thì sẽ mất mạng, bác
sĩ mới tuyên bố mở ba ngón tay, có thể đưa vào phòng sinh.
Phòng sinh dưới lầu, Chử Điềm đau đến mức không đi nổi, phải ngồi xe lăn
xuống. Mới ra cửa phòng chờ sinh đã thấy Từ Nghi chạy từ đằng xa đến,
ngó dáo dác từng căn phòng bệnh. Anh nhận được tin liền lập tức đến đây, mặc trên người bộ quân phục dùng cho huấn luyện dã ngoại. Trườn, bò,
lăn, đánh ở nơi dã ngoại khiến cả người lấm lem, trông rất nhếch nhác.
Anh nhìn thấy Chử Điềm đưa tay lên định ôm cô thị bị y tá chặn lại chỉ
có thể cầm tay cô thôi. “Điềm Điềm.” - tay anh rất mạnh mẽ nhưng tiếng
nói lại run rẩy - “Không sao đâu, Điềm Điềm, anh ở đây.”
Chử Điềm không nói ra lời, chỉ thắm thiết nhìn anh, vô số nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Từ Nghi đưa cô đến tận cửa phòng sinh, vốn định đi vào theo lại bị bác sĩ
khuyên ở lại. Bởi vì anh đến vội vàng như vậy, ngay cả khử trùng cũng
chưa kịp làm. Càng đừng nói bây giờ tâm trạng anh lên xuống kịch liệt
như thế, không thể cam đoan hướng dẫn chính diện cho phụ sản.
Từ Nghi đành phải chờ ngoài phòng sinh, từ khoảnh khắc cửa phòng sinh đóng lại, trái tim của anh liền thót lên, ngồi trên băng ghế cũng không yên, thỉnh thoảng đứng dậy đi tới đi lui, qua lại đến mức mẹ Tống Khả Như
phiền lòng, gọi thẳng anh ngồi xuống. Tuy nhiên vừa mới ngồi xuống liền
nghe thây tiếng kêu la của Chử Điềm trong phòng sinh, đau xé ruột gan
đến mức anh nghe thấy suýt nhũn chân. Giờ phút này anh rất muốn làm gì
đó, nhưng lại không thể giúp được gì, cả người giống như một con thú bị
vây khốn không biết trốn vào đâu. Cuối cùng chỉ có thể cúi người, hai
tay chống lên gối, ôm chặt lấy đầu.
Phó Dục Ninh thấy thế nhỏ giọng an ủi anh: “Không sao đâu, bác sĩ nói vị trí thai đúng, đủ nước
ối, sinh thường chắc chắn không thành vấn đề.”
Từ Nghi không
lên tiếng, trong đêm khuya rối loạn này đầu óc anh nảy sinh rất nhiều ý
niệm: Sau này không sinh con nữa, không để cô chịu đau như vậy nữa,
không gây lộn với cô nữa, không giận cô nữa. Đồng thời hiện lên vô số
hình ảnh, lần đầu tiên gặp nhau ở nông trường, lần đầu tiên cô tỏ tình
với anh; và cả đêm tuyết rét đậm ở Tứ Xuyên cô im lặng thút thít trong
ngực anh…
Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến mức không
còn nhớ lại được năm tháng đã trôi qua nữa, một tiếng khóc rõ ràng
truyền ra khỏi phòng sinh, thần kinh chết lặng của mọi người chưa kịp
phản ứng thì y tá đã ra ngoài báo tin mừng: Sinh rồi, mẹ tròn con vuông.
Sáu chữ này khiến mọi người vui sướng không thôi. Cửa phòng sinh đã mở ra,
Tống Khả Như đi vào trước tiên, Phó Dục Ninh vốn định đi vào theo, quay
đầu lại phát hiện Từ Nghi vẫn ngồi cứng đơ tại chỗ.
Bà đi đến vỗ vai anh: “Còn ngây ra đó? Điềm Điềm sinh rồi.”
Dường như lúc này Từ Nghi mới nghe được tin tức này, anh chớp mắt, từ từ đứng dậy. Cô út Phó Dục Ninh ở bên cạnh nhìn, đưa tay ra đỡ anh dậy. “Vẫn ổn chứ?” - bà hỏi.
Từ Nghi im lặng, đẩy tay bà ra tiếp tục đi
về phía trước. Nhưng chân bởi vì ngôi lâu nên tê cứng, lúc vừa bước đi
thì lảo đảo suýt nữa ngã xuống. Đến lúc vịn vách tường đứng vững, Từ
Nghi phát hiện nước mắt đã sớm giàn giụa trên mặt mình từ lúc nào rồi.
Hết.