
Nguyệt
lão chải tơ hồng, bổng lộc mỗi tháng năm lượng bạc.
“Ngoài ra.” Ngọc Đế vuốt râu, “Hai người các ngươi định khi nào thành thân?”
Tiểu Tường Tử đang chìm đắm trong niềm vui mỗi tháng được năm lượng bạc bổng lộc, không nghe thấy bất kì điều gì nữa, Sơ Không đáp gọn: “Càng nhanh
càng tốt.”
Ngọc Đế hài lòng vuốt râu: “Hôn lễ của các ngươi phải làm thật rầm rộ vào.”
Sơ Không dẫn Tiểu Tường Tử ra khỏi Linh Tiêu bảo điện, đi rất xa rồi thì
bỗng nghe thấy tiếng cười sằng sặc của Ngọc Đế trong tiếng ai oán của
các quan: “Ta đã bảo hai đưa nó sẽ về bên nhau mà! Lại đây, trả tiền trả tiền!”
Sơ Không lờ đi như không nghe thấy gì, vẫn nắm tay Tiểu Tường Tử thong thả bước từng bước xuống bậc thềm của Linh Tiêu bảo điện.
Tiểu Tường Tử che miệng cười khúc khích: “Ta cũng có bổng lộc rồi, ta cũng có bổng lộc rồi.”
So với sự sung sướng đơn giản của Tiểu Tường lúc này, Sơ Không mới lịch
kiếp phi thăng, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, tâm trạng vẫn rối
bời, còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc thì bỗng một bóng đen phủ lấy
hai người họ.
Hai người ngửa đầu nhìn, cơ thể vạm vỡ uy nghi của
Thác Tháp Lý Thiên Vương đứng ngay trước mặt, gương mặt bị lấp trong
đống râu xồm xoàm, ánh mắt nặng nề khó hiểu.
Trực giác của Sơ
Không mách bảo rằng lúc này Lý Thiên Vương đang tức giận thì bỗng thấy
một cánh tay trắng như củ hành đập bốp vào bụng Lý Thiên Vương, Tiểu
Tường Tử cười sặc sụa không giữ kẽ chút nào: “Lý râu xồm, hồi trước ông
nói là muốn bắt ta sống những ngày cô vợ nhỏ theo đuổi tướng quân, ông
xem xem giờ là ai theo đuổi ai! Bảy kiếp này có kiếp nào ông làm được
không?”
Câu này làm mặt Sơ Không tái mét, bộ râu của Lý Thien Vương cũng rung lên.
Tiểu Tường Tử túm tay Sơ Không: “Hai chúng ta có chuyện, đi trước đây.”
Đi được một lát, Tiểu Tường Tử quay đầu lại thấy vẻ mặt Sơ Không có vẻ
không bình thường, nghĩ ngợi một lát, tròng mắt đảo quanh rồi nói:
“Chàng không muốn thừa nhận sự thật mình đã theo đuổi ta bảy kiếp đúng không?”
Sơ Không bỗng bật cười.
“Nhận, sao lại không nhận chứ. Dù gì nàng cũng nằm trong tay ta rồi, quá khứ
còn quan trọng sao, chỉ cần sau này nàng không đấu lại ta là được.”
Tiểu Tường Tử nhướng mày:
“Chàng muốn đấu thử không?”
Sơ Không nghiêng đầu nhìn Tiểu Tường Tử, vươn tay nhéo má nàng, cười nham hiểm:
“Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Thành thân
Đêm Tiểu Tường Tử và Sơ Không thành thân, một nửa số thần tiên trên Thiên
giới uống say mèm, lâu rồi không có chuyện vui như thế này, mọi người
đều dốc sức chơi hết mình. Sơ Không đi vào động phòng, thấy cô vợ mới
của mình ngồi ngoan ngoãn bên giường, vì thế lòng thoáng rung động, Tiểu Tường Tử yên lặng thế này đúng là hiếm thấy.
Chàng đứng trước mặt Tiểu Tường Tử hồi lâu, Tiểu Tường Tử cũng không vội, lẳng lặng đợi chàng vén khăn voan đỏ của nàng lên.
Tiểu Tường Tử thật quá yên lặng, Sơ Không không nỡ phá tan sự yên ả này.
Nhưng không vén khăn thì không làm gì được… Sơ Không đắn đo một lát,
cuối cùng vẫn vén khăn của Tiểu Tường Tử, sau đó… vẻ mặt lập tức cứng
đờ.
Dưới lớp khăn đó, cô vợ mới của chàng miệng đầy dầu mỡ, Sơ
Không thở dài: “Ta đã biết yên lặng quá chắc chắn không phải chuyện tốt
gì mà…”
Tiểu Tường Tử uất ức nhìn Sơ Không, lầu bầu: “Hôn lễ này
thật bất công, chàng được ăn uống no nê ở ngoài kia, còn ta lại phải bóp bụng ở trong này, ta không chịu nổi nữa mới đi lấy thứ gì đó ăn. Nếu
không thì lần sau kết hôn chúng ta đổi vai đi, ta ra ngoài tiếp khách,
chàng chờ ở đây nhé? Ta thấy bao nhiêu là rượu ngon…”
Sơ Không day day đống gân xanh đang nổi lên trên trán: “Chuyện này tốt nhất là đừng có lần sau.”
Tiểu Tường Tử lau cái miệng đầy dầu mỡ xoa bụng thỏa mãn: “Ăn nó mới làm được chuyện chứ.”
Mặt Sơ Không đỏ bừng, quay ngoắt đi: “Đã… ăn gì rồi?”
Tiểu Tường Tử xòe ngón tay bắt đầu nhẩm tính, Sơ Không nhìn nàng mãi lâu,
thấy nàng vẫn tính liên hồi, hắn thở dài, gãi đầu gãi tai, sau đó hạ
quyết tâm, siết cằm Tiểu Tường Tử, cười tít mắt: “Biết nàng ngốc, tự ta
tới nếm xem.”
“Ơ…” Hai đôi môi chạm vào nhau, lưỡi của Sơ Không
khẽ chạm vào môi Tiểu Tường Tử, sau đó luồn thật sâu, nhưng không quấn
quýt lâu Sơ Không đã buông nàng ra, Tiểu Tường Tử lấy làm lạ: “Chàng đã
nếm ra ta ăn những thứ gì chưa?”
Mặt Sơ Không đanh lại:
“Chưa, ta phải nếm kĩ hơn mới được.”
Sau đó thì chàng mất cả đêm để kiểm tra thật kĩ…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tường Tử tỉnh giấc, cực kì cố chấp mà hỏi: “Tóm lại chàng có nếm ra tối qua ta đã ăn những gì không?”
Sơ Không vòng tay ôm nàng vào lòng, trả lời chắc nịch: “Ta.”
Ngắm sao
Hai kẻ ngốc chuyển vào ngôi nhà được Ngọc Đế ban cho, cùng sống những ngày
hạnh phúc thỉnh thoảng xen chút cãi vã. Bọn họ đón hươu ngựa lên Thiên
giới, tuy bảo là làm thú cưỡi, nhưng thực ra lại chẳng khác thú cưng là
bao.
Hoàng hôn hôm đó, Oanh Thời tới tìm Sơ Không: “Sơ Không ca ca, chúng ta đi ngắm sao đi.”
Sơ Không nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ừ, được.” Sau đó quay đầu gọi: “Tiểu Tường Tử, sang đài Quan Tinh ngắm sao không?”
Lúc ấy Tiểu Tường Tử đang chải lông cho hươu n