
iện ra tay đánh nó, đành phải chớp mắt ngoan ngoãn hỏi:
“Phu nhân, con sờ được không ạ?”
“Được chứ.”
Ta chìa ngón
trỏ ra, chọc chọc vào mặt nó, cảm giác mềm mại biết bao. Không ngờ tên
ác ma áo đỏ đánh mông ta kia lại có cùng linh hồn với thằng bé này. Ta
thoáng tròn mắt vì kinh ngạc. Thì ra đây chính là sinh mạng mới, rũ bỏ
mọi thứ của kiếp trước, sạch sẽ tới mức khiến người khác phải kính nể.
Thấy thằng bé nắm chặt đấm tay, ta tò mò chọc một tí, không ngờ nó lại giang hai tay tóm lấy ngón trỏ của ta, bấu rất chặt, sau đó kéo vào trong
miệng.
Ta sợ tới ngây người, bàn tay nhỏ bé của nó như đang mò
mẫm trái tim ta, rồi tìm ra một khoảng ấm áp. Vật thể nhỏ nhắn này quả
thực rất thần kỳ.
“Vân Tường, thằng bé thích con đấy.” Tướng quân phu nhân vuốt ve mặt nó, dịu dàng nói với ta: “Con thích thằng bé không?”
Tim ta giật thót, ta thấy nếu trong hoàn cảnh này mà nói “Con thích bắt nạt nó” hẳn sẽ bị sét đánh, vì thế đành thức thời gật đầu: “Dạ!” Đầu ngón
tay ta bỗng mềm mềm, thằng bé đang ngậm tay ta mút chùn chụt. Tim ta
bỗng thấy ngưa ngứa, thả lỏng cơ thể nhoài lên giường, nói như bị mê
hoặc: “Rất thích…”
Cảm giác ấm nóng lại còn mềm mềm này còn khiến người ta mụ mị hơn cả làn gió mát phả từ chiếc quạt tròn của Chức Nữ.
“Hay quá, vậy từ nay về sau các con có thể dắt tay nhau tới già, bạc đầu
răng long rồi.” Tướng quân phu nhân từ tốn nói, “Mặc dù con lớn hơn
thằng bé vài tuổi, nhưng có gì to tát đâu, bây giờ con bảo vệ nó, sau
này nó sẽ che chở cho con.”
Giọng nói nhẹ nhàng của bà bồng bềnh
quanh ta, hai tiếng “Tướng công” đạp ta về hiện thực, tiếng cười hả hê
sau khi ra khỏi điện Lăng Tiêu của Lý Thiên Vương ngày hôm đó lại vang
vọng bên tai. Ta bất giác rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy. Thấy rành rành viễn cảnh nàng dâu nhỏ theo đuổi chồng đang đi từng bước về phía mình,
mà giờ phút này còn bị bề ngoài của kẻ địch mê hoặc tâm trí.
Thất bại nhường nào, nhục nhã nhường nào…
Hôm ấy ta không nhớ mình đã thẫn thờ về nhà thế nào, chỉ biết sau khi ăn
cơm tối xong cha ta vuốt tóc ta rồi bảo: “Vân Tường, sau này nhất định
phải chung sống hòa thuận với Hải Không đấy.” Cái vẻ đó cứ y như đã tống ta ra ngoài.
Ta kinh ngạc hỏi ông: “Hải Không là ai?”
“Chính là con trai Lục thúc của con đó, không phải hôm nay con đã gặp rồi à, thích không?”
Ta thẫn thờ gật đầu nói: “Thích, Lục thúc đặt tên hay quá, rất có tầm nhìn chiến lược của quân sự, không hổ là tướng quân đứng đầu triều ta.”
Chẳng phải sao, Lục Hải Không, ngươi là đồ ngang ngược ức hiếp người quá đáng còn gì.
Vòng xoay số phận bắt đầu dịch chuyển kể từ ngày hôm đó. Trong giấc mơ nửa
đêm, ta dường như có thể thấy vẻ cúi đầu hưng phấn múa bút của Lý Thiên
Vương, còn ta như miếng thịt bị xiên qua sào trúc, mặc cho cái bút nhớp
nháp mực đó bôi vẽ lung tung, quét đi quét lại trên người.
Ta kéo chăn trùm kín đầu để xóa tan hình ảnh đáng sợ này đi, mãi cho tới khi không thở nổi nữa mới hất chăn ra, ngồi bật dậy.
Không được! Nếu cứ đầu hàng số phận như thế thì thật quá phí cái bụng đen tối này, quá phí cái kí ức ăn tạp uống tạp ở Thiên giới! Ta phải đấu tranh!
Ta cắn ngón tay, ưu sầu nhíu mày suy tính, có cách nào vĩnh viễn thoát khỏi thằng nhãi Sơ Không kia không nhỉ…
Bỗng một tia sáng chợt lóe trong đầu ta, Lý Thiên Vương viết bảy kiếp tình
duyên. Nếu ta và Sơ Không một kẻ chết sớm, đi đầu thai sớm, đến khi
người kia nhắm mắt xuôi tay thì đã chệch khỏi quỹ đạo đầu thai của người chết trước rồi, nếu vậy, mấy kiếp sau này không cần cố tránh cũng tự
lỡ!
Nghĩ ra điểm mấu chốt này, ta sung sướng chạy tới trước gương đồng chu mỏ lên hôn choẹt mình trong đó mấy cái.
Thân phận tiểu thư tướng phủ quả là một vị trí tuyệt vời có thể danh chính
ngôn thuận ăn bơ làm biếng, đương nhiên ta sẽ không nỡ lòng nào tự kết
liễu một cuộc sống như thế, nếu vậy…
Ta nhìn cái mặt ngấn thịt
đen tối trong gương, cười sằng sặc: “Lục Hải Không yêu quý, vì cuộc sống hạnh phúc sáu kiếp còn lại của chúng ta, ngươi chết đi nhé?”
Mất mấy ngày vạch kế hoạch cẩn thận, ta hớn hở chạy tới phủ tướng quân,
đúng lúc trong phòng không có người, quả là một cơ hội trời cho.
Lục Hải Không im lặng nằm trong nôi, so với mấy ngày trước thằng nhóc đó
đẹp ra không ít, da dẻ trắng nõn mềm mại, lông mi vừa rậm vừa dài. Ta
không kiềm lòng được nhào tới bên nôi, thò tay chọc cái miệng đang chu
lên của nó, ai ngờ chọc nó tỉnh luôn.
Nó chớp chớp đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn ta, ta giật thót, xấu hổ chết mất, lại manh động rồi.
“A.” Nó kêu lên một tiếng không biết có ý gì, sau đó vươn ngón tay dính đầy nước miếng túm lấy bím tóc bị tuột của ta.
“A!” Nó ra sức kéo làm đầu ta đau nhói, thằng nhóc đáng ghét này khiến ta nhớ tới tên áo đỏ hung hãn kia.
Ta dằn mấy bong bóng màu hồng trong lòng xuống, vươn tay bóp cổ thằng bé
con, cảm giác ấm mềm mà yếu ớt khiến ta thấy mình không cần phải dùng
nhiều sức, chỉ cần chạm thêm vài cái là nó sẽ tự vỡ tan.
Nhưng dù gì đây cũng không phải là tên to cao dày dạn đó… Nhìn ánh mắt hồn nhiên của thằng bé là ta lại mềm lòng. Nó đâu biế