Bảy Năm

Bảy Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323410

Bình chọn: 7.00/10/341 lượt.

thành vài đoạn, hành cắt đủ dài vừa ăn, sau đó bỏ vào đĩa gia vị thịt hầm của mẹ Âu Dương.

Mẹ Âu Dương nhận lấy, nhìn thoáng qua, tán thưởng cười cười: "Trước đây A Thành thực phiền phức, nó không thích ăn hành, gừng, tỏi, khi ăn cơm không bao giờ đụng vào những thứ này. Bố nó nói bao nhiêu lần rồi mà không sửa, nhưng nấu ăn mà không có những thứ này thì sẽ không còn hương vị nữa, cho nên lần nào bác cũng cắt chúng thật to để nó tránh ăn nhầm."

Lâm Tử Mạch khẽ cười nói: "Cháu cũng mất một thời gian mới biết được đó ạ."

Hai người tiếp tục thu xếp, Lâm Tử Mạch cũng phụ một tay, làm món giá đỗ xào. Mẹ Lâm Tử Mạch từng nói với cô, xào giá đỗ thật ra cũng có điều giống với thực tế, phải biết rằng mình cần thời gian bao lâu, phải biết quyết đoán phán đoán thời cơ nào là tốt nhất. Mẹ xào giá đỗ không ngon bằng bố, là bởi vì mẹ luôn lo lắng thời gian chưa đủ, giá đỗ chưa chín, nhưng cuối cùng lại xào quá chín. Ban đầu, Lâm Tử Mạch cũng giống mẹ, luôn lo được lo mất, do dự, thiếu quyết đoán, không phải không quen xào giá đỗ, mà là sợ nó quá chín. Có điều trải qua nhiều năm, Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng có thể giống bố mình, đã biết được mình muốn cái gì. Bỏ thêm gừng vào, Lâm Tử Mạch lại rắc hạt tiêu lên đó.

"A Thành không ăn hạt tiêu!" Mẹ Âu Dương vội vàng la lên.

Lâm Tử Mạch kinh ngạc một chút, bật cười thốt lên: "Nhưng trước kia cháu đã làm những món có hạt tiêu và anh ấy rất thích ăn ạ..."

"Mẹ, bây giờ con ăn được hạt tiêu." Ngoài cửa truyền đến một giọng nói thản nhiên. Lâm Tử Mạch quay đầu nhìn, Âu Dương Thành miễn cưỡng dựa lưng ở cửa phòng bếp, nói chuyện mà không có chút để ý nào. Anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo T-shirt trắng ở nhà, quần màu đen, mái tóc cứng dựng lên, mặc dù có chút rối loạn, nhưng lại mang theo một khí chất đặc biệt mê người.

Lúc ăn tối, Âu Dương Thành quả thực không ghét bỏ món giá đỗ hơi cay đó, thật ra cũng chỉ thêm chút vị cay thôi mà, vẫn giữ lại được hương vị.

Không biết Âu Dương Thành đã phải vượt qua thế giới trong bóng tối bao lâu rồi, gần như anh đã quen với cuộc sống trong bóng tối đó. Ăn cơm, gắp rau, động tác của anh mặc dù hơi chậm một chút, nhưng vẫn có thể tự mình làm. Lâm Tử Mạch yên lặng nhặt hành, gừng, tỏi ra, đặt ở một bên, để tránh anh gắp nhầm, Mẹ Âu Dương nhìn về phía cô gật đầu cười tán thưởng. Ăn xong, Lâm Tử Mạch chủ động dọn đồ ăn, mẹ Âu Dương muốn ngăn cô, Âu Dương Thành lại nói: “Để cô ấy làm cũng được mẹ ạ.” Mẹ Âu Dương cũng không ngăn cản nữa.

Mặc dù nhà Âu Dương có bảo mẫu, nhưng mẹ Âu Dương vẫn muốn đích thân chăm sóc người nhà, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tự tay bà để ý. Sau đó chỉ vì bà không thể chăm sóc cả cho chồng và cho con, nên mới tìm cô Vương chăm sóc Âu Dương Thành. Những chuyện đó Âu Dương Thành đã từng nói với cô rồi, cô cũng từng vui đùa hỏi Âu Dương Thành, người hiền lành như cô, có phù hợp với tiêu chuẩn tuyển con dâu của mẹ anh không. Khi đó Âu Dương Thành trầm mặc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời cô.

Dọn xong tất cả mọi thứ, lại cho Tiểu Cáp ăn, Lâm Tử Mạch mới đi ra từ phòng bếp, lúc này Âu Dương Thành và mẹ mình đang xem TV. Mẹ Âu Dương thực nhiệt tình kéo Lâm Tử Mạch ngồi xuống bên cạnh mình, ba người vừa trò chuyện vừa xem TV. Mẹ Âu Dương hỏi rất nhiều chuyện về khoảng thời gian Trình Tử và Âu Dương Thành còn học ở Mỹ, Âu Dương Thành lại không chịu trả lời, đều là Lâm Tử Mạch thực vất vả mới đáp lại được, sau đó Âu Dương Thành mới khéo léo chuyển chủ đề. Lâm Tử Mạch vẫn biết ở trước mặt mẹ của bạn trai mà cô lại thân thiết với con trai bà thì không khôn ngoan, nhưng hai người không đủ thân thiết thì bà cũng thấy lo lắng. Có lẽ Âu Dương Thành rất nghi ngờ cô, không chịu quan tâm đến cô, cô lại không thể luôn chủ động được, để tránh mẹ Âu Dương lại càng hoài nghi hơn. Mười giờ, mẹ Âu Dương đứng dậy rời đi, Lâm Tử Mạch liền chuyển kênh truyền hình trung ương. Nhiều năm như vậy mà Âu Dương Thành vẫn có thói quen xem tin tức, năm 2000 chắc là anh vẫn có thói quen này. Tin tức buổi tối năm 2000, đối với Lâm Tử Mạch mà nói, ngoài chuyện nhìn Chủ Bá Hải Hà ngồi ngay ngắn lộ vẻ mỉm cười khéo léo ra, thì tất cả những cái khác đều thực xa lạ.”Hôm nay Ủy ban Olympic cử hành hội nghị mở rộng lần thứ tư, nghe báo cáo về công tác chuẩn bị trước đó. Thủ tướng Chu Dung Cơ đại biểu cho đảng trung ương, phát biểu về Olympic Bắc Kinh năm 2008, bày tỏ tiếng lòng của người dân Bắc Kinh và của nhân dân trên khắp cả nước…” Năm 2000, quốc gia đã giành được quyền đăng cai Thế vận hội, Thần Châu I cũng vừa mới được bay vào không gian. Vào năm 2007, Thế vận hội Olympic Bắc Kinh còn không đến 400 ngày nữa, kế hoạch cho đêm Trung thu cũng đã chuẩn bị kĩ càng.

“Hơn mười giờ rồi, các con đi ngủ sớm một chút đi.” Giọng của mẹ Âu Dương truyền đến từ phía sau.

Âu Dương Thành vẫn không nhúc nhích, Lâm Tử Mạch buông điều khiển từ xa xuống, đứng lên quay người lại. Trên tay mẹ Âu Dương là một bộ quần áo, đang đi xuống từ tầng hai, vừa đi vừa nói: “A Tử à, đây là bộ áo ngủ trước đây A Thành mua cho bác, bác chưa mặc lần nào, cháu lạ


Pair of Vintage Old School Fru