
600 đôla, trong thời gian điều trị tâm lý cần phải phối hợp với điều trị vật lý trị liệu, hơn nữa chi phí mời bác sỹ điều trị trong thời gian dài rất lớn."
Biểu hiện của Tư Gia Di cũng rât bình tĩnh: "Hiện tại thu nhập của tôi rất cân đối."
"...."
"Hơn nữa, Đa Đa là con của tôi với Phương Tử Hằng, anh quan tâm làm cái gì ?!"
Nét mặt Diêu Tử Chính trở nên hung dữ.
Một giây đó, Tư Gia Di thực sự cảm nhận được cảm giác trả thù.
Diêu Tử Chính nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lấy ra một tập tài liệu chuẩn bị trước đó đặt xuống bàn trà, đẩy tới trước mặt cô.
Cô nhìn mấy chữ "Thỏa thuận thay đổi quyền giám hộ", ngẩng đầu, sự cứng cỏi trên mặt bị đánh sụp: "Anh có ý gì ?!"
Anh ta không vội trả lời, lấy ra một chiếc hộp gấm, mở ra, đặt xuống bàn trà, lại đẩy tới trước mặt cô.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Diêu Tử Chính nói: "Chọn một trong hai."
Đây là anh ta cho cô lựa chọn, không có lựa chọn thứ ba.
Thấy cô mãi không trả lời, Diêu Tử Chính cũng không vội vàng ép buộc, chỉ nói: "Tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ, chỉ là tôi cảm thấy trước đó cần phải nhắc nhở em - tôi không chờ đợi được lâu."
Diêu Tử Chính cầm chiếc khăn ăn lau lau khóe miệng, ra hiệu cho người phục vụ, thanh toán xong, đứng dậy chuẩn bị đi. Mắt lạnh nhìn vẻ kiêu ngạo của anh ta, ngoài việc cảm thấy không thể nào tin, cô không còn cảm nhận gì khác.
"Khoan đi đã."
Nghe thấy vậy Diêu Tử Chính dừng bước lại, nhưng cũng không có quay đầu.
Cô với anh ta chỉ là sự khinh thường, đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta, lập tức nói: "Anh không cần chờ, bây giờ tôi có thể lập tức nói cho anh biết. Cả hai điều đó tôi đều không chọn, anh còn thủ đoạn gì để đối phó với tôi, tôi mỏi mắt mong chờ."
Nói xong liền bước đi, đi được vài bước nghĩ tới một chuyện, quay đầu bổ sung thêm: "Còn nữa, làm sao anh còn mặt mũi xuất hiện ở nhà họ Phương ?! Phương Tử Hằng chính là bị anh ép chết."
Mặc dù bề ngoài mạnh miệng, nhưng trong lòng lại càng lo sợ bất an, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh ta. Tư Gia Di rời khỏi quán cơm Trung, chạy thẳng ô tô đến nhà họ phương.
Bà Phương rất bất ngờ: "Lúc này không phải là cháu đang làm việc sao ?!"
Cô miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay cháu nghỉ phép."
Đa Đa ở trong phòng đang liều mạng hoàn thành tấm ghép hình chưa xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trẫm tĩnh cực kỳ giống người nào đó, nhìn cô không hề có cảm giác, thấy cậu bé hiếm khi chơi vui như vậy cũng không tới quấy nhiễu, quay đầu tìm bóng dáng của Bà Phương.
Bà sai bảo mẫu đi gọt hoa quả, còn bà thì đang rót nước, cô nghĩ mỗi lần bản thân tới đây bác phương đều nhiệt tình đón tiếp, có chút không đành lòng mở miệng.
Cầm ly nước trở lại phòng khách, bà nói: "Gia Di, đứng đó làm gì ?! Ngồi đi!"
"...."
Lúc này bà mới phát hiện vẻ mặt lúng túng của cô, liền hỏi: "Sao vậy ?!"
Tư Gia Di không khỏi liếc mắt nhìn về phía Đa Đa, cậu bé ngồi ở trên thảm, dường như không hề phát hiện cô đến, trong lòng cảm thấy đau đớn thê lương, cắn chặt răng, lấy dũng khí nói với bà Phương: "Cháu muốn đưa Đa Đa về nước, cùng sống với cháu."
Trong nháy mắt vẻ mặt bà cứng đơ lại.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ có thể nói: "Bác Phương, cháu xin lỗi."
Lúc này bà mới phản ứng lại, đem tất cả biểu hiện khiếp sợ cùng cảm giác mất mát kìm chế trong lòng: "Cháu định lúc nào thì dẫn thằng bé đi ?!"
Một bậc trưởng bối gượng cười, dáng vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng lại thông cảm với cô, điều này càng khiến cô áy náy, khi nói những lời này đã không dám nhìn thẳng mặt bà: "Càng nhanh càng tốt."
Từ trước tới giờ việc thay đổi hoàn cảnh sống đối với một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ là vô cùng nhạy cảm, lần này trước khi dẫn Đa Đa về nước, Tư Gia Di đặc biệt đến xin lời tư vấn của bác sĩ điều trị cho Đa Đa, bác sĩ cũng không muốn cô làm như vậy, dù sao dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh mới, xem ra là rất khó khăn, tâm trạng thằng bé ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể làm cô dao động quyết định.
Bác sĩ rất là khó hiểu, nói: "Cô Gia Di, bệnh tình của Đa Đa đã có tiến triển, vào thời điểm quan trọng như vậy hoàn toàn không thích hợp , cô cố tình muốn đưa cậu bé đi chỗ khác, ít nhất phải đưa ra lý do thuyết phục cho tôi, nếu không với thân phận là bác sĩ điều trị cho Đa Đa, tôi sẽ không đồng ý chuyển bệnh án."
Cô ngồi im vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cương quyết đối diện bác sĩ, cuối cùng nói ra một lý do đã nghĩ trước đó, nói thẳng: "Quan hệ gữa tôi và ba của Đa Đa rất căng thẳng, nếu như tôi không đưa Đa Đa về bên cạnh mình, rất có thể anh ta sẽ tới dẫn Đa Đa đi. Đây là tình mẫu tử, hy vọng bác sĩ có thể hiểu cho tôi."
Vị bác sĩ nhíu nhíu mày, đó là dấu hiệu sắp bị thuyết phục, cô trầm giọng, không ngừng cố gắng nói: "Xin bác sĩ hãy tin tôi, Đa Đa theo tôi về nước, tôi nhất định sẽ làm mọi cách để cho Đa Đa được điều trị tốt nhất, nhà tôi cũng mới được sửa sang lại, tất cả đồ dùng và bày trí đều giống y hệt bên Singapore, tôi tin rằng thằng bé sẽ thích ứng được, hơn nữa bây giờ công việc của tôi cũng đã ổn định, có thể dành nhiều thời gian ở cùng Đa Đa, tạo cho Đa Đa