
lại được, đành ngượng ngùng cười trừ.
Dưới ánh sáng mờ mờ, gương mặt anh chợt ửng đỏ thật đáng nghi.
Sự thực là đằng sau tất cả những cử chỉ, hành vi đẹp đều có
sự tập dượt từ trước, chỉ cần chịu khó bỏ công sức thì tất
cả mọi người đều là những diễn viên cừ khôi.
Phải mấy
năm trở lại đây, Đàm Bân mới học được một điều rằng, đừng bao
giờ tôn sùng người khác một cách mù quáng.
Cô bước xuống xe, cúi người, nói qua cửa xe: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Có gì đâu, đừng khách sáo.”
Đàm Bân vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ cho cơ thể cân bằng, bước đi
không được vững lắm nhưng dù sao cũng vẫn ổn, cô thấy chóng
mặt khủng khiếp, chỉ mong túm được thứ gì đó làm điểm tựa,
tuy nhiên xung quanh chỉ có không khí mà thôi.
Cho đến khi
có người giữ lấy đôi vai cô, ôm cô thật chặt. Mặc dù dáng
người anh gầy guộc nhưng hai cánh tay lại khỏe một cách lạ
thường.
Đàm Bân thở phào nhẹ nhõm, không giãy dụa nữa mà thả lỏng cơ thể, dựa hẳn vào lòng anh.
Cô tìm chìa khóa mở cửa, nhét mãi mà chiếc chìa khóa vẫn không chịu vào đúng lỗ khóa. Trình Duệ Mẫn không đứng nhìn được
nữa, giằng lấy chìa khóa trong tay cô, lạch cạch mấy vòng là
cánh cửa đã mở. Đàm Bân lập tức xông luôn vào phòng tắm, qua
cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cô đang nôn ọe.
Trình Duệ Mẫn lắc đầu, nhìn ngắm thật kĩ xung quanh gian phòng
khách đầy vẻ nữ tính, anh tìm thấy cốc giấy và trà trong ngăn phía dưới chiếc bình nước nóng lạnh để trong phòng.
Đàm Bân rửa mặt xong bước ra, thần trí đã tỉnh táo hơn nhiều.
Ngồi trước bàn ăn, cô ôm đầu, lẩm bẩm: “Tự làm tự chịu.”
Trình Duệ Mẫn vừa bực mình lại vừa buồn cười, đem một cốc trà
nóng đặt trước mặt cô rồi nói: “Uống xong rồi đi ngủ, em đánh
giá quá cao tửu lượng của mình rồi đấy.”
Đàm Bân ôm cốc trà bằng hai tay, không nói năng gì.
“Tôi đi đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Anh mở cửa phòng, chưa kịp bước ra Đàm Bân đã nhào tới, ôm chặt lấy lưng anh.
“Anh đừng đi.” Cô áp mặt vào lưng anh.
Người Trình Duệ Mẫn trong phút chốc bỗng nhiên trở nên cứng đờ,
phải rất lâu sau anh mới gỡ tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Em uống
say rồi, tôi cũng đã say, trong tình trạng này không thích hợp
để quyết định bất cứ chuyện gì, khi nào tỉnh lại em sẽ hối
hận đấy.”
Đàm Bân nói: “Chẳng thà là em hối hận, qua ngày hôm nay em sợ rằng mình sẽ không còn đủ dũng khí nữa.”
Trình Duệ Mẫn đóng cửa, hỏi: “Tại sao?”
Đàm Bân lùi lại, dựa lưng vào tường, ngẩng lên hỏi: “Anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Trình Duệ Mẫn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. “Bất kể là lời
nói gì, tốt nhất hãy đợi lúc tỉnh táo rồi hãy nói, sau khi
uống rượu, lời nói thật cũng phải gánh hậu quả.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở có phần bất ổn, làn hơi ấm nóng phả qua má cô.
Câu trả lời của Đàm Bân là dùng tay ấn vào lồng ngực anh rồi
hỏi có chút mỉa mai: “Có phải anh luôn khẩu tâm bất nhất như
thế này không?”
Nhịp tim và hơi thở của anh đều rối loạn.
Anh nhìn cô, môi đột nhiên áp xuống. Mãnh liệt và thô bạo, làm cô đau dữ dội, nước mắt như sắp trào ra.
Đàm Bân nhắm hai mắt lại, đáp trả anh, tiếp tục để bản thân mình chìm đắm theo.
Anh hôn lên cổ cô rồi dần dần di chuyển xuống đôi vai trần.
Khi hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp, lồng ngực bức bối như sắp
nổ tung, động tác của Trình Duệ Mẫn đột nhiên dừng lại, anh
chậm chạp rời khỏi cô.
“Anh xin lỗi!” Anh buông cô ra, một tay chống vào tường có chút bối rối, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Đàm Bân ngẩng lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán
anh và cũng nhận ra nguyên nhân khiến sự nhiệt tình của anh đột nhiên biến mất.
Trên bức tường phía đỉnh đầu vẫn treo
món quà sinh nhật của Thẩm Bồi, đó là bốn bức tranh vẽ cô.
Sau phần ký tên trên mỗi bức tranh đều có dòng chữ: “I love
you.”
Giống như bị hắt một chậu nước lạnh, cô hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống, nhất thời cảm thấy thật hoang đường, ngày hôm nay
tất cả đều giống một trò hề, mà bản thân cô lại thể hiện
một cách kém cỏi.
Trình Duệ Mẫn đi đến, chỉnh lại áo
sơ mi cho cô, vuốt vuốt tóc cô. “Đừng dùng cách này để trút
giận, sau này nhất định em sẽ hối hận đấy.” Anh dừng lại. “Anh cũng sẽ hối hận.”
Đàm Bân vùi mặt vào trong khuỷu tay mình, mãi vẫn không đáp lời.
Trình Duệ Mẫn ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên lưng cô, cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau Đàm Bân mới ngẩng đầu, nghĩ đến mộ