
n nước nóng hổi từ trên đầu chảy xuống như gột
sạch hết, lúc này cô mới thấy khoan khoái, dễ chịu, cảm thấy đói đến mức da bụng dính vào da lưng, cô thay quần áo rồi xuống lầu.
Ánh
nắng buổi sớm chiếu qua tấm rèm trắng của phòng bếp, để lại chút ánh
sáng mờ mờ trên mặt gạch hoa lát tường phía đối diện. Trình Duệ Mẫn vừa
ăn sáng xong, ăn mặc chỉnh tề, ngồi dưới cửa sổ đọc báo.
Nhìn thấy cô, anh liền hỏi: “Sao em còn chưa đi chạy?”
Đàm Bân cầm một mẩu bánh mỳ, cắn một miếng, nói: “Cả ngày hôm qua em chưa
ăn gì, đói đến sắp chết đây, hôm nay nợ một buổi đi chạy vậy.”
“Rốt cuộc hôm kia em đã uống bao nhiêu?”
Đàm Bân trả lời đại khái: “Mười mấy, hai mươi chén gì đó, em cũng không để ý.”
Trình Duệ Mẫn gấp tờ báo lại, nghiêm sắc mặt. “Đàm Bân, em từng nghĩ đến chuyện thôi việc rồi đi học tiếp không?”
Đàm Bân giật mình, suýt nữa bị nghẹn. “Để làm gì cơ?”
“Sao em phản ứng mạnh thế?”
“Còn hỏi em sao, anh sao thế? Sao lúc nào cũng muốn em rời bỏ MPL?”
“Không có gì liên quan đến MPL cả.” Trình Duệ Mẫn ngồi đối diện cô, giọng nói
vẫn nhẹ nhàng. “Em xem lại em đi, thức đêm, hút thuốc, uống rượu, mất
ngủ, cứ tiếp tục thế này, em sẽ làm cho cơ thể mình trở nên tàn tạ mất.
Anh không muốn em làm công việc liên quan đến bán hàng nữa, vốn dĩ con
gái không hợp với công việc bán hàng.”
Đàm Bân từ từ đặt chiếc bánh mỳ xuống, mỉm cười. “Thì ra anh cũng giống họ.”
“Ý gì vậy?”
“Phân biệt giới tính.” Đàm Bân cười. “Sự phân biệt giới tính muôn thuở này, em tưởng anh sẽ không như thế.”
“Chuyện anh nói và điều em nói giống nhau sao?” Trình Duệ Mẫn nhìn cô. “Đàm
Bân, em đừng có như con nhím, gặp ai lông cũng dựng lên thế, được không? Anh thấy thương em nên mới góp ý như vậy, em lại nghĩ đi đâu thế?”
Đàm Bân không muốn tiếp tục chủ đề này. “Từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang thì cũng phải có đủ tiền vốn đã chứ. Trừ phi em ở nhà làm
công việc nội trợ, nếu không, đợi em làm đến tổng giám đốc kinh doanh
rồi hãy nói.”
Trình Duệ Mẫn tỏ ra không vui. “Tùy em.” Anh đứng
lên lấy áo khoác. “Sáng nay anh có cuộc họp, anh đi trước đây, em tự lái xe, đi cẩn thận nhé!”
Đàm Bân tiễn anh ra ngoài, xe của công ty đang đợi trước cửa nhà, tài xế mở cửa xe, đón lấy chiếc cặp laptop của anh.
Mắt nhìn theo bóng lưng anh, Đàm Bân cảm thấy hơi hối hận, không đành lòng
để thời kỳ yêu đương ngọt ngào của hai người kết thúc thế này, không kìm nén được liền gọi: “Trình Duệ Mẫn!”
Anh quay đầu lại, thấy Đàm Bân đang đứng trước cửa, nhìn về phía mình. Trình Duệ Mẫn liền bảo tài xế đợi một lúc rồi quay lại.
“Có chuyện gì thế em?”
“Sau này em sẽ uống ít rượu…” Đàm Bân nói. “Không cần thiết phải uống, em sẽ không uống.”
Trình Duệ Mẫn vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn cô, mỉm cười.
Đàm Bân đột nhiên cảm thấy tủi thân, mắt cô bỗng vằn đỏ, cô quay mặt đi chỗ khác.
Anh nâng cằm cô, quay mặt cô lại, hôn nhẹ lên môi cô tỏ ý xin lỗi. “Ngoan nhé, anh đi đây!”
Đàm Bân cúi đầu “vâng” một tiếng, Trình Duệ Mẫn xoa xoa đầu cô, thở dài một cái rồi lên xe đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi phiên đấu thầu trang bị kỹ thuật kết
thúc. Bốn giờ chiều, Đàm Bân kiểm tra một lượt tài liệu đấu thầu, đóng
dấu chấp nhận, đưa cho Lưu Bỉnh Khang phê chuẩn lần cuối. Cô thở ra một
hơi dài, cuối cùng cũng xong.
Công việc còn lại đã có trợ lý cả
đêm in rồi đóng quyển, niêm phong, sáng sớm ngày mai sẽ đưa đến tập đoàn Phổ Đạt, bộ phận kỹ thuật coi như đã hoàn thành công việc.
Cuộc đấu thầu thương mại sau đó, ngoài việc trả lời các điều khoản thương mại, thách thức lớn nhất chính là báo giá lần cuối.
Đây là một cuộc chiến kỹ thuật và cuộc chiến tâm lý giữa các nhà hoạch định sách lược của các công ty, cho dù càng lúc càng căng thẳng, nhưng dù
sao cũng không cần phải dùng đến nhân lực, đội ngũ tiếp thị vất vả gần
một tháng nay giờ có thể nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi cuối tuần.
Đàm Bân cũng có thể bớt chút thời gian để tìm hiểu về tình hình tiêu thụ ở khu vực của mình.
Giám đốc kinh doanh nào không hoàn thành nhiệm vụ cũng bị cô tra hỏi đến
cùng. Trong trường hợp này, Đàm Bân luôn giữ giọng điệu ôn hòa, nhưng
thái độ lại rất cứng rắn, trước mặt cô không có cớ nào là không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cô nói: “Người thành công sẽ luôn tìm cách để giải quyết vấn đề, chỉ có người thất bại mới phải kiếm cớ để thoái thác.”
Các giám đốc kinnh doanh bị tra hỏi một cách gắt gao: “Ngoài việc tập trung thu mua, các phần còn lại, bao giờ các anh mới có thể đạt được mục
tiêu?”
Nếu họ vẫn cố chấp giải thích nguyên nhân, Đàm Bân cũng
sẽ truy hỏi đến cùng, nỗ lực từng bước phân tích nguyên nhân và kết quả
xác thực. Con người ai cũng vậy, khi đối mặt với bất cứ chuyện gì, cũng
sẽ sợ hai chữ “nghiêm túc”, chỉ cần xoay mấy vòng là đối phương đã phải
giơ tay đầu hàng. Lần sau, sẽ tạo thành một phản xạ không dám làm việc
qua loa nữa.
Nhưng Chu Dương lại có thái độ khác thường, anh ta nói rất ít, không công khai chống lại cô, cô nói gì thì là như thế.
Đàm Bân không khỏi cảm thấy lạ, muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh ta,
nhưng lại s