
chút mới nói:
-- Chuyện anh Thi Nghiêu yêu Tiểu Song, đúng ra cô ấy phải hiểu chứ?
-- Hay lắm. Chuyện đó thì em biết thôi, mà em
biết thì có tác dụng gì? Em đâu phải là Tiểu Song? Mà dù có là phải đi
nữa nếu Tiểu Song không yêu anh Thi Nghiêu thì cũng chẳng giúp được gì
Họ hoàn toàn đứng bên lề. Chưa hề trao nhau một cái hôn, chưa nói chuyện tình yêu thì làm sao em kết tội là cô ấy không chung thuy Em sai rồi
Binh ơi Tỉnh lại đi. Chuyện này đâu phải em muốn là được? Sự nhiệt tình
của em chỉ tổ làm Tiểu Song giận, anh Thi Nghiêu cũng chẳng vui và em
cũng tự làm khổ mình.
Câu nói của Vũ Nông như làm tôi thức tỉnh. Đúng
rồi, tội gì thế? Tiểu Song chẳng nói chẳng rằng với tôi, anh Thi Nghiêu
thì có bộ mặt lạnh lùng, đi biệt từ sáng sớm đến tối mò mới về. Rõ ràng
là chỉ có tôi tự chuốc lấy sự bực mình. Tôi thở ra, và tự hứa với lòng.
Thôi thì mặc kệ họ Và buổi tối hôm ấy, tôi và Vũ Nông đi xem phim. Thời
tiết tương đối nóng, tan rạp tôi và Vũ Nông rủ nhau ăn kem.
Chúng tôi kéo nhau đến quán kem lừng danh Minh
Tinh. Lâu lâu phá tiền một bữa cũng chả sao. Vừa kéo ghế ngồi xuống, thì mắt tôi chợt ngỡ ngàng. Trước mắt là anh Thi Nghiêu và cô Huỳnh Lệ Họ
đang nói đùa thân mật. Chợt nhiên tôi nổi sùng. Tôi đứng dậy và bỏ chạy
ra khỏi qúan, để khỏi trông thấy cảnh chứớng mắt.
Vũ Nông ngơ ngác chạy theọ
-- Em thề, từ nay về sau, anh Thi Nghiêu làm gì
thì làm, em chẳng thèm xía vào nữa.. Nếu còn xía vào, em không phải là
con của ba má, không còn là người mà là con chó.
Vũ Nông bực mình:
-- Thi Binh, em làm gì kỳ cục vậy? Phải tỏ ra
lịch sự một chút, đến chào hỏi rõ ràng, vừa tỏ ra mình có phong độ,
vừa.. Biết đâu ăn kem khỏi phải trả tiền?
Tôi giận dự
-- Thôi dược rồi. Ngay cả chuyện ăn kem anh cũng tính toán, anh định lợi dụng tôi để được anh tôi bao ăn nữa ư Ích kỷ!
-- Còn gì nữa nói tiếp đi.
Vũ Nông hỏi, tôi chợt thấy mình giận vô cớ, phì
cươi Thế là đêm ấy, tôi chủ động làm lành với Tiểu Song. Về đến nhà, vào phòng thấy Tiểu Song còn chưa ngũ Cô ta đang cầm quyển Tập Truyện Ngắn
của Trương Ái Linh đọc, tôi bước tới lấy quyển sách ném sang bên nói.
-- Tiểu Song cô định từ đây về sau không nói chuyện với tôi nữa phải không?
Tiểu Song cười, bá vai tôi nói:
-- Hèn gì Nội chẳng nói. Chị là chúa nói ngược, ai không nói chuyện với ai trước chứ?
Tôi thở ra.
-- Phải nói là tôi quá sốt săng, không những chỉ sốt sắng trở nên lam chuyện bao đồng. Muốn cho mọi chuyện êm đẹp, không ngờ chuyện chẳng xảy ra như ỵ Tôi ôm một trái tim nóng bỏng đụng phải
tảng băng, chỉ là công cốc.
Tiểu Song quay lại nằm đối diện với tôi, vì trời nóng nên chúng tôi mở quá.t, gió thổi mái tóc dài của Tiểu Song ra sau
khiến gương mặt trở nên sáng sũa.
Vừa vuốt mái tóc ngắn của tôi Tiểu Song nói.
-- Chị Thi Binh! Trái tim nhiệt tình của chị, em hiểu chứ, em không có anh chị, em mất mẹ lúc ba tuổi, mười tám tuổi lại mô côi cha, hầu như cả đời em chưa hưởng được một tí gì là hạnh phúc
gia đình. Đến đây ở, em mới biết thế nào là gia đình, thế nào là tình
huynh đệ, thế nào là hạnh phúc. Em làm sao không mong được ở mãi dưới
mái nhà này, trở thành một con bé vinh viễn của nhà họ Chụ Nhưng làm sao em ngăn cấm được tiếng gọi của trái tim, chị hãy suy nghĩ xem có đúng
không? Tính tình của anh Thi Nghiêu thì nóng nảy còn em tuy xuất thân
bần hàn, nhưng rất cao ngạo, em và anh ấy không thế hòa hợp nhau được
chị hiểu không? Chị Thi Binh? Đó là chưa nói cái hoàn cảnh nghề nghiệp
của anh ấy, lúc nào cũng vắng nhà và giao tiếp với những người con gái
trong giới văn nghế dễ dãi, em lại trực tính và như vậy khó tránh được
những phiền phức xảy ra sau nàỵ Chị nghĩ có đúng không?
Tôi chăm chú nhìn Tiểu Song, có một câu mà tôi
muốn nói mãi không thốt ra được. Tôi muốn nói cho Tiểu Song biết là: Anh Thi Nghiêu yêu Tiểu Song, nhưng mặc cảm tàn tật và sự cao ngaọ đã làm
cho anh ấy không dám tỏ bàỵ Nhưng rồi tôi chơt nhớ lại cái hình ảnh thân mật của Thi Nghiêu và Huỳnh Lệ trong quán cà phê, thế là tôi không nói
ra được. Tôi chưa hiểu hết được lòng người, vì tôi mới có hai mươi mốt
tuổi Tôi hỏị
-- Như vậy có nghĩa là Tiểu Song đã yêu Lư hữu Văn?
Tiểu Song quay mặt, không nhìn thẳng vào mắt tôi nữa..
-- Thời gian còn ngắn quá, làm sao có thế nói là đã yêụ Nhưng em cũng thừa nhận là anh Lư hữu Văn rất lôi cuốn, rất dễ
mến, anh ấy có cùng một thân thế tương đồng với em, nên có những ý nghĩ
cảm xúc tương tơ Anh ấy lại dung cảm, có ý chí, có nhiệt tình, có ước
mơ, lúc nào ở gần bên anh Văn là em khó có thế không bị ảnh hưởng và cảm thấy không có gì khó khăn trên cuộc đời này cả, chưa kể là kiến thức
anh ấy quá rộng, mỗi lần nói chuyện văn học với Văn em đều có cảm giác
như mình chỉ là một đứa bé mới học mẫu giaọ Tôi nhìn Tiểu Song, lúc nàng nói mắt long lanh như vậy làm sao có thế bảo là chưa yêu. Đó không phải đơn thuần là một sự sùng bái, tôi hít vào một hơi dài, hỏi:
-- Em có nói chuyện âm nhạc với anh ấy không?
Tiểu Song phồng đôi má
-- Chuyện âm nhạc ư? Đó chẳng qua là một thứ để giải buồn, làm sao có thế so sán