
sẽ đích thân đến
đây, sáng ngày kia máy bay sẽ hạ cánh. Vốn dĩ anh định không đến sân bay đón ông ta, nhưng nghĩ thấy Anna sống chết thế nào vẫn chưa nói trước
được, suy đi tính lại, anh thấy mình nên gặp ông ấy sớm, để tránh xảy ra những chuyện trở tay không kịp về sau. Vì thế, anh không thể đưa em đi
lấy kết quả xét nghiệm được. Nhóc ơi, kết quả có thể sẽ không được như
những gì em muốn đối mặt, anh cũng biết sáng ngày kia em cần có anh ở
bên, nhưng vì tương lai của chúng ta, anh phải đi gặp ông ấy”.
Tương lai, chúng ta còn có tương lai sao?
Cô có thể tưởng tượng ra được, ắt hẳn Richard không hề đơn giản chút nào
mới có thể khiến người đàn ông vốn bình tĩnh như Dương Duệ đây phải lo
âu đến vậy.
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi”. Không nỡ gây thêm nhiều phiền muộn
cho anh nữa, Tô Tiểu Lương tiếp tục nói thêm một câu, nửa như động viên
anh, nửa như thuyết phục chính bản thân mình:
“Vì tương lai của chúng ta”.
“Anh biết tính em vốn hay quan tâm đến người khác, có điều anh vẫn phải nói
xin lỗi. Bất kể kết quả có như thế nào thì em đừng thất vọng, cũng đừng
đau khổ nhé. Tiểu Lãng là đứa trẻ do chính tay em nuôi nấng trưởng
thành, tình thân được bồi đắp nhờ thời gian sẽ không thay đổi vì vấn đề
huyết thống đâu, em hiểu không? Còn nữa, trong thời gian này em nhớ hạn
chế ra ngoài nhé, càng ít càng tốt, nhớ chú ý an toàn, chú ý bảo vệ bản
thân, có được không?”. Mang tâm trạng bất an, Dương Duệ dặn dò cô cẩn
thận một lượt, nghe tiếng cô nói đồng ý rồi anh lại dịu dàng thủ thỉ:
“Nhóc ơi, anh nhớ em”.
Không hiểu tại sao vô duyên vô cớ anh lại dặn dò mình phải chú ý an toàn, nhưng Tô Tiểu Lương vẫn nhận lời.
Dông bão sắp ập tới, có thể làm anh yên tâm được phần nào thì hay phần đấy.
Hai ngày trời ăn không ngon ngủ không yên đã trôi qua, ngày hẹn lấy kết quả xét nghiệm rơi đúng vào cuối tuần. Sáng hôm đó, hai chị em không hẹn mà cùng nhau dậy từ rất sớm.
Biết Dương Duệ không có thời gian đi cùng nên Hạ Thần chủ động lái xe đến đón hai chị em Tô Tiểu Lương.
Ánh sáng mặt trời lọt qua tấm rèm cửa sổ lẻn vào trong căn phòng, chúng
chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngồi quay mặt về phía cửa sổ của Tô Tiểu
Lương. Cô hơi chếch cằm lên, mắt hơi nheo lại vì ánh sáng chói quá,
tiếng đập ngổn ngang hỗn độn của trái tim như truyền lên tận tai cô.
Phong bì đựng kết quả xét nghiệm đang được đặt trên bàn, viện trưởng
bỗng đẩy nó đến ngay trước mặt cô. Cánh tay phải của cô có phần run rẩy
khi chạm vào chiếc phong bì, năm ngón tay thon dài của cô chẳng khác gì
mấy cây hành tăm biết chuyển động. Di di chiếc phong bì được nửa chừng
thì cô dừng lại, đưa ánh mắt cẩn trọng về phía viện trưởng nói: “Viện
trưởng, hay là… hay là chú đọc kết quả cho bọn cháu”.
Mấy ngón tay viện trưởng vừa chạm tới phong bì thư, Tô Tiểu Lãng đang ngồi
đối diện với Tô Tiểu Lương bỗng nhổm dậy, kéo phong bì lại về phía mình, giữ chặt nó trước ngực và nói:
“Ra ngoài kia ngồi đi, em có câu chuyện muốn kể”.
Thế rồi ba người cùng nhau sang khu công viên đối diện viện xét nghiệm tìm
chỗ ngồi nói chuyện. Cẩn trọng quan sát kỹ ánh mắt người chị gái vẫn im
lặng nãy giờ, Tô Tiểu Lãng cúi đầu, hai tay cậu không ngừng cấu véo lẫn
nhau để những ký ức mơ hồ xa xưa còn đọng lại trong tim chầm chậm được
sống lại. Bắt đầu nói từ đâu bây giờ? Cậu không biết, thế nhưng, giờ đã
đến lúc phải nói ra những điều cần nói rồi.
“Chuyện em muốn nói có liên quan đến kết quả phải không?”
Thực ra Tô Tiểu Lương đã tự mình đoán ra kết quả, chỉ là không hiểu từ “câu chuyện” mà Tô Tiểu Lãng nói là ám chỉ điều gì.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua bóng cây để tạo thành những hình tròn trắng lóa dính chặt dưới mặt đất, mùi hương của hoa cỏ, cây cối ngập tràn trong
không khí, bốn phía đều mang hương vị thật trong lành và tươi mới. Tô
Tiểu Lãng chậm rãi gật đầu, rồi không còn đủ dũng khí để ngước mắt lên
nhìn thẳng vào Tô Tiểu Lương nữa, cậu chỉ đăm đăm nhìn vào đôi bàn tay
xương xẩu của mình, nhẹ nhàng mấp máy môi: “Mẹ em đã từng yêu say đắm
một người đàn ông, ông ấy chính là bố ruột của em, tên là Từ Triển
Bằng”.
Lờ mờ thấy cái tên Từ Triển Bằng quen quen, hình như đã nghe được ở đâu
rồi thì phải, Tô Tiểu Lương nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể nào nhớ ra nổi.
Ngồi dưới bóng cây, Tô Tiểu Lãng phóng ánh mắt lơ đãng ra xa, hình như đang
trở lại thuở ấu thơ – trong căn nhà nhỏ xanh rợp bóng cây ấy, hai mẹ con cậu đang ngồi dưới giàn nho sum sê những quả, ánh trăng tròn trịa,
trắng sáng trên đầu như đang tỏa những tia bạc lấp lánh xuống mặt đất.
Cậu ngồi tựa trên đôi chân trắng nõn nà của mẹ, nghe bà kể lại những câu chuyện trong những năm tháng không thể quên của bà.
Đôi môi khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, Tô Tiểu Lương nói: “Bố em có biết mình có một người con trai không?”
“Không biết, trước khi em được sinh ra ông ấy đã mất rồi. Mẹ em nói, vốn dĩ bà đã định tự tử để đi theo ông ấy, nhưng rồi lại phát hiện ra đã mang
thai em”.
“Bố em còn người thân nào không? Cho dù có chuyện đáng tiếc xảy ra với ông
ấy, nhưng gia đình ông ấy cũng phải có