
ì dù sao thầy cũng năm năm không động đến cây đàn.
Nhưng chỉ một lúc sau, thầy ngày càng điêu luyện, đàn ngày càng hăng say. Các ngón tay của thầy lướt nhanh trên các phím đàn. Nốt nhạc du dương phát ra từ đầu ngón tay của thầy, như sóng vỗ vào bờ đá, như nước mưa gõ vào cửa kính, như thác nước dội ào ào, như rừng cây xào xạc...
Liễu Địch không khỏi sửng sốt, kỹ thuật chơi ghita của thầy Chương giỏi hơn "nhóm nhạc nam" của lớp cô không biết bao nhiêu lần. Liễu Địch bất giác bị tiếng đàn ghita tuyệt diệu đó thu hút. Cô im lặng lắng nghe, nghe đến xuất thần.
Thầy Chương phảng phất chìm đắm trong dòng suối âm nhạc rung động lòng người do thầy tạo ra. Đường nét trên gương mặt thầy dần trở nên ôn hòa, khóe miệng thầy ẩn hiện ý cười dịu dàng. Thầy như chìm trong hồi ức, trong thế giới riêng của thầy.
Dần dần, thầy Chương bắt đầu cất giọng hát trầm trầm theo tiếng đàn ghita kỳ diệu. Thầy hát bằng tiếng Anh. Chỉ một hai câu đầu, Liễu Địch phát hiện bài thầy hát chính là ca khúc "Yesterday Once More" mà cô hát hôm liên hoan cuối năm:
"Thời niên thiếu, tôi thường nghe radio,
Chờ đợi những bài hát tôi yêu thích,
Khi tiếng nhạc nổi lên, tôi bắt đầu hát theo,
Khiến tôi mỉm cười..."
Liễu Địch không khỏi choáng váng, cô không ngờ thầy Chương có giọng hát hay như vậy. Thanh âm của thầy trầm ấm, đầy từ tính. Đáng quý hơn, thầy có thể hát ra tình cảm chứa trong ca khúc. Liễu Địch chống tay lên cằm, ngơ ngẩn ngắm nhìn thầy, nghe thầy tiếp tục hát:
"Những ngày tháng vui vẻ không kéo dài,
Nó đã biến mất từ lâu,
Bây giờ nó đã quay về,
Như những người bạn cũ mất đi,
Những bài hát mà tôi yêu thích!
...
Tôi nguyện hát lại những ca khúc này,
Tôi nhớ rõ tất cả ca từ,
Âm thanh cổ xưa vẫn khiến trái tim tôi xúc động,
Nó hòa tan năm tháng đã trôi qua của tôi..."
Đúng vậy, thời gian vui vẻ đã quay về, trở về theo tiếng đàn du dương và tiếng hát trầm ấm của thầy Chương. Thầy Chương bắt đầu hát hết bài này đến bài khác. Thầy toàn hát bằng tiếng nước ngoài, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha. Thầy hát "Edelweiss", "Old Man River", "Old Folks at Home", "The Last Rose of Summer", "Pigeon"...
Thầy Chương quả nhiên "nhớ tất cả ca từ". Một số bài hát đúng là "hòa tan năm tháng" của thầy. Gương mặt nhợt nhạt của thầy ửng hồng, thần sắc ngày càng dịu dàng. Niềm vui mất đi đã thật sự trở lại.
Liễu Địch im lặng lắng nghe, cô đã hoàn toàn chìm vào thế giới âm nhạc của thầy Chương, quên đi sự tồn tại của bản thân. Ca khúc lưu lại trong trí não thầy Chương dường như vô cùng vô tận, đều là những bản tình ca đi vào lòng người. Nhờ có nền tảng tiếng Anh khá tốt, Liễu Địch có thể nghe hiểu đại khái ca từ tiếng Anh. Còn bài hát tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha, Liễu Địch chịu chết.
Nhưng bất kể nghe hiểu hay không, Liễu Địch cũng đều bị những giai điệu của bài hát thu hút. Cô say sưa trong tiếng đàn hát, đắm say trong thế giới tình cảm thâm trầm, chìm đắm trong niềm vui và không khí ấm áp của ngôi nhà nhỏ này.
Lúc này, Liễu Địch lại nghe thầy Chương hát một ca khúc cô không biết tên:
"Tôi ra đời vì sự ra đời,
Tôi chết đi vì sự tử vong,
Tôi chết đi vì sự ra đời."
Đây là ca khúc gì vậy? Liễu Địch không rõ, cô chỉ cảm thấy lời bài hát rất đơn giản, nhưng lại không đơn giản một chút nào, tựa hồ ẩn chứa đạo lý triết học. Liễu Địch còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, thầy Chương lại đổi sang bài hát khác:"
"Tôi nhìn thấy đôi mắt em ẩn hiện trong mái tóc mượt mà của em,
Giống như kẻ lữ hành nhìn thấy dòng suối chảy dài trong rừng xanh,
Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, trái tim dịu dàng của tôi ngâm nga,
Tôi ăn uống no say và chìm vào mộng cảnh trong sự tĩnh mịch ngọt ngào đó.
Tôi nhìn thấy linh hồn của em qua đôi mắt em,
Phảng phất thợ lặn tìm thấy ngọc trai dưới đáy biển,
Tôi lẩm bẩm, không dám nói to, từ một khoảng cách khá xa,
"Cô gái chân thành, em có thể yêu tôi không?"
Liễu Địch biết đây là một ca khúc được phổ nhạc từ bài thơ "Three Shadows" của nhà thơ kiêm họa sỹ người Anh gốc Ý Dante Gabriel Rossetti (Dante Gabriel Rossetti (12 tháng 5 năm 1828 – 9 tháng 4 năm 1882) – nhà thơ, dịch giả, họa sĩ Anh gốc Ý, một trong những người sáng lập trào lưu Tiền Raphael (Pre-Raphaelites) nổi tiếng trong hội họa và thi ca Anh nửa cuối thế kỷ XIX). Nghe đến câu cuối cùng, tim Liễu Địch đập nhanh một nhịp. Âm điệu của thầy Chương có vẻ lạ thường, tựa hồ run run.
Thầy từng thất tình? Bởi vì thầy bị mù hai mắt? Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu Liễu Địch, thầy Chương đã chuyển sang một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng của Mỹ "Let It Be Forgotten":
"Hãy quên đi tất cả, như quên một bông hoa,
Như quên đã từng hát lên ngọn lửa vàng,
Hãy quên đi vĩnh viễn.
Thời gian là người bạn nhân từ, nó sẽ khiến chúng ta trở nên già nua.
Nếu có người hỏi đến, hãy nói đã quên rồi,
Khoảng thời gian từ rất lâu trước đây,
Giống hoa, giống hỏa, giống bước chân lặng lẽ
Bị băng tuyết chôn vùi tất cả."
Đúng vậy, Liễu Địch nhanh chóng quên đi nghi vấn vừa rồi, quên đi phiền não, quên đi ly biệt, quên gương mặt