Pair of Vintage Old School Fru
Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322500

Bình chọn: 7.00/10/250 lượt.

không gọi. Em muốn nghe giọng nói của thầy, muốn đến phát điên! Thầy có khỏe không ạ? Công việc có thuận lợi không? Thầy đang dạy lớp mấy? Ai giúp thầy chấm điểm bài văn? Ai tiễn thầy ra bến xe đợi xe buýt? Ai quét dọn văn phòng thầy? Ai lĩnh lương hộ thầy? Thầy còn chơi ghita không ạ? Còn hát không ạ? Có nhớ Bắc Đại không ạ? Thầy Chương..." Liễu Địch đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cô thốt ra ba từ bằng tất cả linh hồn của mình: "Em nhớ thầy."

Hai đầu điện thoại cùng trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai bên. Liễu Địch hít một hơi sâu, cô chưa bao giờ trải qua tình cảm mãnh liệt, cũng chưa bao giờ thể nghiệm tâm tình cuồng nhiệt như vậy. Nước mắt chảy dài xuống gò má của cô. Thứ tình cảm ẩn giấu trong lòng cô vừa đâm chồi, được giọt lệ tưới nước, trưởng thành nhanh chóng. Liễu Địch lau khô nước mắt, đôi mắt cô lúc này ngời sáng. Sau đó, cô tiếp tục mở miệng:

"Thầy Chương! Em ở Bắc Đại rất tốt. Thầy nói đúng, Bắc Đại thật sự là một thánh đường. Hiện tại em đang sống ở Trúc Ngâm Cư của giáo sư Tô, đó là một nơi thần tiên. Vợ chồng giáo sư Tô đối xử với em rất tốt, coi em như con gái của họ. Em biết nhiều giáo viên, cũng làm quen với nhiều bạn bè. Đúng rồi, thứ bảy tuần trước, em còn gặp giáo sư Quý Tiện Lâm ở Trúc Ngâm Cư. Em đã nói chuyện với ông cả buổi chiều. Em nghĩ, trong bốn năm tới, em nhất định thu hoạch nhiều điều từ Bắc Đại, em sẽ dùng nó để tạo ra tương lai xán lạn của mình. Thầy Chương, thầy có tin em không?"

(Quý Tiện Lâm (1911-2009) là giáo sư Đại học Bắc Kinh, nhà ngôn ngữ Trung Quốc, dịch giả văn học, chuyên gia chữ Phạn và ngôn ngữ Pāḷi)

Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng.

"Thầy Chương!" Liễu Địch nói tiếp: "Thầy hãy kể cho em về thầy đi, được không ạ? Thầy vẫn ở văn phòng tầng bốn tòa nhà phía Bắc đấy chứ? Ở đó có lạnh không? Học sinh mới giúp thầy có trách nhiệm như em không? Chậu hoa nhài của em vẫn tươi tốt đấy chứ? Cây dương liễu và hoa đinh hương ở bến xe chắc rụng lá rồi, chúng..." Liễu Địch đột nhiên ôm miệng. Hoa nhài, dương liễu, đinh hương là những thứ thầy không nhìn thấy. Cô nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: "Thầy Chương, thầy kể về cuộc sống của thầy đi ạ."

Đầu kia điện thoại vẫn không một tiếng động.

Liễu Địch hơi hốt hoảng. Bây giờ cô mới chú ý, kể từ lúc nhận điện thoại, thầy Chương chưa nói một câu nào, thậm chí còn không có tiếng thở dài. Liễu Địch lắc lắc ống nghe, điện thoại dường như chưa bị ngắt, bởi cô lại nghe thấy tiếng rì rầm to nhỏ từ đầu bên kia truyền tới. Cô linh cảm có chuyện gì đó bất thường. Lẽ nào thầy Chương gặp phiền phức? Một nỗi hoảng sợ dội lên trong lòng Liễu Địch, cô liền cất cao giọng:

"Thầy Chương, thầy làm sao vậy? Thầy nói gì đi ạ! Thầy gặp chuyện gì rồi? Thầy Chương, thầy lên tiếng đi ạ. Thầy nói một câu có được không? Thầy làm sao vậy? Thầy Chương!"

Đầu kia vang lên một tiếng "cạch", điện thoại đã bị bỏ xuống.

Liễu Địch sững sờ. Tiếng cạch đó tựa hồ tiếng dao sắc nhọn cứa vào lòng cô. Bàn tay cầm ống nghe của cô càng run rẩy kịch liệt. Trong lòng cô dâng trào một nỗi hoảng sợ khó hình dung, hai chân cô mềm nhũn.

Ngoài nỗi hoảng sợ, cảm giác lo lắng, bất lực, điên cuồng, chua xót...cùng một lúc tấn công vào trái tim nhỏ bé của Liễu Địch. Cuộc đời cô chưa bao giờ trải qua cảm giác này, cô thấy bản thân sắp nổ tung, sắp sụp đổ. Liễu Địch lập tức thả điện thoại, nhanh chóng lao ra ngoài quên cả rút thẻ từ. Cô không biết bản thân chạy đi đâu. Huyết mạch trên toàn thân cô sôi sục, tình cảm trên toàn thân cô cuộn trào, cô cần được bộc phát, cần tìm một nơi bộc phát. Liễu Địch chạy theo ý thức mơ hồ. Cuối cùng, cô phát hiện cô đang đứng trước cổng của Trúc Ngâm Cư.

Liễu Địch không do dự lao vào bên trong.

Giáo sư Tô đang ngồi ngoài đình đọc sách. Bắt gặp bộ dạng hớt hơ hớt hải của Liễu Địch, ông vội buông quyển sách, đứng dậy kéo cô vào lòng: "Liễu Địch, con làm sao thế? Con bị ốm à? Sắc mặt của con sao tệ vậy?" Liễu Địch ôm chặt giáo sư Tô như ôm vị thần bảo vệ: "Bác Tô! Con sợ!"

"Đừng sợ, đừng sợ!" Giáo sư Tô một tay ôm Liễu Địch, một tay vỗ nhẹ lên vai cô, lên tiếng an ủi: "Con đang ở Trúc Ngâm Cư, có bác Tô ở bên cạnh, con không việc gì phải sợ. Dù trời có sụp xuống, bác Tô cũng sẽ chống đỡ cho con."

Giọng nói của giáo sư Tô rất dịu dàng. Liễu Địch bất giác ngẩng đầu, nhìn ông bằng ánh mắt cảm kích. Ông đúng là một người cha hiền từ, dù không rõ nguyên nhân khiến con gái sợ hãi nhưng ông vẫn an ủi con gái trước. Nhờ câu nói của giáo sư Tô, nỗi sợ hãi trong lòng Liễu Địch vơi đi không ít. Giáo sư Tô đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đá ở trong đình.

"Nói cho bác Tô biết, tại sao con sợ hãi?" Giáo sư Tô hỏi.

"Con không biết." Liễu Địch thật thà trả lời: "Con vừa gọi điện cho thầy Chương."

Giáo sư Tô rùng mình: "Thầy Chương làm sao rồi?" Ngữ khí của ông không còn vẻ bình tĩnh và ung dung như trước đó.

Liễu Địch lắc đầu, cô đã hoàn toàn tỉnh táo: "Con không biết thầy bị làm sao. Thầy nghe điện thoại nhưng không nói một câu nào. Điều này khiến con hoảng sợ. Con lo thầy gặp phiền phức gì đó."

Liễu Địch đột nhiên kích động, á