XtGem Forum catalog
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326783

Bình chọn: 8.00/10/678 lượt.

Lệ gật đầu rất mạnh, “Ờ, được, được”.

Giản Minh nói với nhân viên đang thu dọn đồ đạc, “Giúp chị giói một phần mang về trước đã, bánh tart kem xốp, bánh tart mứt trái cây, bánh sandwich cá ngừ, cà phê…”. Nói xong định đi tắt nhạc, Lăng Lệ yêu cầu, “Có thể nghe hết bài hát này không? Bài này nghe cũng được.”

Giản Minh bật cười, “Bài hát cũ thế này mà anh cũng thích sao? Bài hát trong một bộ phim của Hồng Kông cách đây lâu lắm rồi, ‘Ái Quân Như Mộng’, với dàn diễn viên Mai Lan Phương, Lưu Đức Hoa, Ngô Quân Như.” Cô cởi tạp dề ra, thu dọn sách và túi của mình, giống như đang than thở, “À, lúc đó Mai Diễm Phương còn sống.” Điều mà cô không nói ra là, lúc ấy cô đi xem bộ phim đó cùng La Thế Triết, bây giờ xem ra cũng giống như thế thật, yêu người như một giấc mộng.

Lăng Lệ nói tiếp, “Ồ, có một bộ phim như thế à?”. Trừ phi quá nhàm chán, anh chẳng bao giờ xem phim hay xem tivi, hôm nay đơn thuần chỉ vì bị thu hút bởi câu hát đó. Nhìn theo bóng dáng bận rộn của Giản Minh, bộ đồng phục màu vàng chanh, tạp dề và khăn đầu bếp màu hồng đào, Lăng Lệ cảm thấy cô mặc chiếc áo khoác có mũ màu trắng kem đẹp hơn, ngày hôm ấy khi cho anh mượn tiền, chiếc áo mặc trên người lúc ấy nhìn có vẻ giản dị, gọn gàng, trong sáng.

Giản Minh đã sắp xếp xong mọi thứ, phần mang về của anh cũng đi lấy xong, cô mới đi tắt nhạc, một giọng ca nữ nghe có chút ai oán vang vọng bên tai, “Không dám mộng tưởng, được người khác ái mộ, nhưng ít nhất có thể bay bổng với điệu múa, giấc mộng đẹp trở thành sự thật, giấc mộng đẹp tan thành mây khói, dù thật hay giả vẫn nâng bước chân…”. Cô không đợi hát xong, nhấn mạnh nút tắt. Quay người lại nhìn thấy Lăng Lệ đứng trước quầy thu ngân rút ví tiền ra, Giản Minh lắc đầu, nhướn miệng cười.

Nhân viên đứng bên cạnh nói xen vào, “Chị Minh đã trả tiền rồi.”

Lăng Lệ ngại ngùng, “Như thế coi sao được? Để tôi trả tiền lại cho cô.”

“Không cần đâu.” Giản Minh mặc áo khoác vào đi ra khỏi tiệm bánh, sau đó trêu đùa Lăng Lệ, “Trừ phi anh chê tôi mời ít quá.”

Thấy Giản Minh hào phóng và cởi mở như vậy, Lăng Lệ cũng đành từ bỏ ý định đó, cầm lấy túi đi theo Giản Minh, trả lời cô, “Đúng là có hơi ít một chút, nhưng nể tình cô là phụ nữ, cho qua.”

Giản Minh bật cười, đi về trạm xe buýt.

Lăng Lệ đi theo, “Chờ xe à? Cùng chờ đi.”

Giản Minh trả lời, “Được thôi.”

Tất cả ánh đèn trong thành phố đều soi sáng cho Giản Minh và Lăng Lệ trên chuyến xe đêm này.

Không chỉ Lăng Lệ có phần mang về, Giản Minh cũng có. Có điều trong túi của Giản Minh có cà phê, Lăng Lệ thì không, cô mở nắp hộp giấy ra, cà phê Latte tỏa ra hương thơm nồng nàn, kích thích vị giác của Lăng Lệ, anh tán thưởng tự đáy lòng, “Ồ, như vậy cuộc sống mới có giá trị.”

Giản Minh đồng ý với Lăng Lệ, đưa cà phê cho anh, “Này, cho anh.” Nhìn thấy Lăng Lệ tần ngần, nghiêm chỉnh thề thốt, “Tôi chưa uống miếng nào.”

“Không phải, vấn đề ở chỗ tôi uống rồi thì cô thế nào?”

Giản Minh thật thà khai báo, “Tôi có mang nước ấm trong bình giữ nhiệt, hơn nữa, đây là ly cà phê mua cho anh.” Nhún vai, “Chỉ còn lại một ly, không còn cách nào khác.” Vô cùng kiên định, cô nhét cà phê vào trong tay Lăng Lệ, kèm theo chú thích, “Không bỏ đường.”

Lăng Lệ vui vẻ nhận lấy, nhấp một ngụm cà phê, mùi thơm cực kỳ dễ chịu, chỉ cảm thấy tỉnh người hẳn, tâm hồn co quắp bấy lâu nay như được thức tỉnh bởi mùi thơm ngào ngạt của cà phê, anh thấy thỏa mãn trong lòng, “Cảm ơn, trời lạnh như thế này, cảm giác được uống thứ gì nóng hổi thật tuyệt.”

Giản Minh nghịch ngợm, “Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ nói với tôi, buổi đêm uống cà phê sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Lâu lâu uống một lần không sao cả.” Lăng Lệ lại nhấp thêm một ngụm cà phê, “Hơn nữa làm gì có ai vừa thưởng thức cái tốt của cà phê, lại vừa ra sức chê bai những mặt trái của nó cơ chứ.”

Giản Minh nửa đùa nửa thật, “Vẫn còn có lương tâm, thói quen tốt.”

Lăng Lệ lập tức tiếp lời, “Tôi sẽ cố gắng duy trì.” Nâng ly cà phê lên như kiểu chúc rượu với Giản Minh, Giản Minh cũng đưa cái bánh Tiramisu trong tay lên đáp trả, họ cười vui vẻ trong màn đêm sáng tỏ, ánh đèn nhấp nháy lung linh.

Giản Minh nghĩ rằng, vị bác sĩ họ Lăng này vẫn là một anh chàng có tư tưởng đơn giản, anh ấy nhất định không thuộc trường phái “luôn luôn đúng” kia chứ nhỉ? Giống như La Thế Triết, không bao giờ ra ngoài mua sắm, cũng ít khi vào bếp nấu ăn, bởi vì không làm thì sẽ không xảy ra sai sót, sẽ luôn giữ vững được lập trường để bới móc những sai sót về thành quả của bất cứ người nào. Anh ta vừa được hưởng thụ, lại vừa được lên giọng quở trách, cứ như thể La Thế Triết có tính thiên bẩm như thế. Trong những năm tháng ở cùng với La Thế Triết, thật sự rất hiếm khi thấy anh ta chủ động khen ngợi điều gì, đương nhiên là anh ta tài hoa, thông minh, đẹp trai, nhưng kiểu hay xoi mói, khắc nghiệt, nặng nề, không khoan dung thì xưa nay vẫn thế. Mà cô, không ngờ lại có thể chịu đựng lâu như vậy.

Lăng Lệ tìm chủ đề nói chuyện với Giản Minh, “Chắc làm việc ở tiệm bánh này lâu rồi nhỉ?”. Anh nhẩm tính thời gian quen với Giản Minh, “Được hai năm chưa nhỉ?”.

Giản Minh khẳng