Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329315

Bình chọn: 9.5.00/10/931 lượt.

m không buồn ngủ, dù sao em cũng không ngủ được, anh ngủ đi, đợi đến khi em buồn ngủ, sẽ gọi anh dậy thay em.”

“Không cần đâu, đợi Đông Đông truyền xong chai thuốc này, anh có thể về phòng nghỉ của bọn anh chợp mắt một lát.”

“Bệnh cảm cúm của anh còn chưa khỏi hẳn.” Giản Minh không nói không rằng, lôi Lăng Lệ đến bên giường xếp, “Ngộ nhỡ anh bệnh nặng hơn, gục ngã ngay trên địa bàn của anh, em biết đi tìm ai nhờ giúp đỡ?”. Hoàn toàn không cho Lăng Lệ cơ hội nói chuyện, Giản Minh mạnh miệng ngụy biện, lý do hùng hồn, “Trừ phi mấy anh làm lãnh đạo quen rồi, chỉ biết mệnh lệnh người khác, an bài người khác, bị tiểu thường dân sắp đặt một chút, chẳng nhẽ thật sự không được sao?”.

Đây chắc là đang quan tâm đến mình đó sao? Ôi trời đất ơi, Lăng Lệ vui như mở cờ trong bụng, chút nữa thì thò lò nước mũi giống những đứa trẻ con hay chơi trò nặn đất sét, nhìn Giản Minh lại mặc bộ quần áo bệnh nhân, trong bộ quần áo rộng rãi, vòng eo nhỏ nhắn chỉ trọn một vòng tay, cổ áo hơi hé mở, để lộ xương quai xanh nhỏ nhắn, gầy nhưng nhìn không đến nỗi gầy gò lắm, điều anh yêu nhất, chính là mái tóc đen nửa khô nửa ướt đang buông xõa trên vai, trong căn phòng ánh sáng yếu ớt này, cả người cô toát lên vẻ quyến rũ đủ để có thể làm anh gây ra tội lỗi, cuối cùng cuối cùng, tình cảm không thể đè nén lại được nữa, liều chết hỏi cô, “Cho anh hôn một cái được không?”.

Giản Minh sững người, ngay sau đó mặt đỏ ửng lên, Lăng Lệ phát hiện, mỗi lần cô đỏ mặt đều sẽ rất nghiêm trọng, đến cả tai và cổ cũng đỏ lên, có thể cả vùng trước ngực nữa, nói tóm lại, Giản Minh đỏ mặt lên như gấc, đoạt lấy quyển sách trong tay anh, đánh vào vai anh, khẽ nạt nộ, “Không được! Mau đi ngủ!”. Bĩu môi, cô vứt quyển sách của Lăng Lệ lên giường, cầm cánh tay anh, “Đổi dép đi.”

“Hử? Tại sao?”

“Em không thích mang dép xỏ ngón.”

Lăng Lệ kêu oan, “Thời đại này cô gái nào chẳng mang dép xỏ ngón, anh phải mượn của Mễ Lợi cho em đó.”

Giản Minh ngoan cố, “Em cứ không thích đấy.”

Lăng Lệ không còn cách nào khác, “ Đổi đi, của em đây.”

Thực ra cũng chẳng ngủ được bao lâu, bốn giờ sáng, Đông Đông truyền nước xong, Lăng Lệ đổi cho Giản Minh qua giường ngủ một lúc, Đông Đông tỉnh dậy, vẫn dáng vẻ ấy, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào, không có phản ứng gì với người và cảnh vật xung quanh. Có điều đưa nó vào nhà vệ sinh xi tè, nó vẫn biết. Cho nó uống nước, mặc dù uống không được dễ dàng lắm, nhưng chí ít ra cũng uống được mấy ngụm, cho ăn, cũng ăn được chút ít.

Giản Minh lên tiếng, “Thật ra, vẫn dễ hơn ngày xưa dạy nó nói chuyện, ăn cơm, ngày còn bé khó xử lý hơn.”

Đối với sự mạnh mẽ của Giản Minh thể hiện ra ngay lúc này đây, Lăng Lệ rất ngưỡng mộ, “Em có thể nghĩ được như vậy, anh cảm thấy rấy vui, từ từ mà làm, không cần phải gấp gáp.”

Lăng Lệ bảo Đông Đông há miệng ra để kiểm tra, muốn biết cổ họng của em bé này sưng lên to không, đương nhiên Đông Đông rõ ràng không hề phối hợp, nhưng không thể không nói, Lăng Lệ có lẽ là một trong những bác sĩ mà Giản Minh đã từng gặp, nói thế nào nhỉ, nhất, đó là một kiểu khí chất mạnh mẽ biết nhẫn nhịn kín đáo, trên người anh toát ra vẻ quyền uy và sự kiên nhẫn vốn có của một bác sĩ, từ lần này đến lần khác, dịu dàng, kiên trì, bảo Đông Đông há miệng cho chú bác sĩ kiểm tra cổ họng. Đây là một phần khám mà hôm qua bác sĩ khoa Thần kinh không thể nào làm được, họ căn cứ vào kết quả kiểm tra máu của em bé để kê đơn thuốc, nhưng Lăng Lệ đã làm được. Sáu giờ, sau khi ở với Đông Đông hai tiếng đồng hồ, giống như đối xử với một người lớn bé nhỏ, chăm sóc Đông Đông, đo nhiệt độ cho nó, cho ăn, thay bỉm, mỉm cười với nó, nói chuyện với nó, mặc dù ánh mắt Đông Đông không hề nhìn bác sĩ, nhưng không biết đến lần yêu cầu thứ bao nhiêu của Lăng Lệ, nó thật sự đã há miệng ra. Giản Minh như muốn khóc, Lăng Lệ lại nhìn cô với ánh mắt bảo cô kìm chế lại, vô cùng tự nhiên, cứ coi như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nâng cằm của Đông Đông, đè lưỡi của nó xuống, nói nhỏ nhẹ như những bác sĩ ở Khoa nhi, “Ồ, vừa đỏ vừa sưng thật này, chúng ta phải cho nó thuốc ngậm loại tốt nhất. Ừm, răng của Đông Đông đẹp quá, phải siêng năng đánh răng nhé…”.

Bác sĩ bề ngoài có vẻ biết kiềm chế, sau khi quay người lại, anh đắc ý nói với Giản Minh, “Anh cảm thấy Đông Đông sẽ thích anh.”

Giản Minh muốn nói không thích anh cũng rất khó, nhưng vẫn cẩn thận và kĩ lưỡng, “Đợi sau khi nó khỏi hẳn mới biết được.”

Lăng Lệ cực kỳ tự tin, “Chắc chắn sẽ khỏi.”

Hơn bảy giờ, Đông Đông lại lên cơn sốt, nằm ngủ mê man, Lăng Lệ nói đây là phản ứng bình thường, việc trẻ con hết sốt cũng có cả một quá trình, chỉ vào những con số cho Giản Minh xem, lần sốt này nhiệt độ thấp hơn nhiều so với lúc đến đây ngày hôm qua, để cô yên tâm. Lại quay qua nhác nhở cô uống thuốc của mình, sau đó đi rửa mặt mũi, thay quần áo, bữa sáng hai người ăn gọn nhẹ, Lăng Lệ còn tán thưởng một câu, “La Thế Triết biết chọn sữa và sandwich thật đấy.” Giản Minh liếc mắt nhìn anh.

Đang nói chuyện, vợ chồng Lăng Khang và Trọng Hằng đến thăm, mặc dù biết vợ chồng ông chủ của mình sẽ đến thăm, nhưng


Polly po-cket