Disneyland 1972 Love the old s
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329123

Bình chọn: 8.00/10/912 lượt.

ẳng nhẽ phủi tay là xong sao? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế, tố cáo mấy đứa đó đi, bắt chúng nó bồi thường một khoản tiền.”

Giản Minh sung sướng trả lời, “Vâng ạ, đợi vài ngày nữa, tình hình của Đông Đông ổn định hơn một chút, con sẽ chuẩn bị mời luật sư. Nhưng xét cho cùng, đi tố cáo Tô Mạn và La Thế Triết cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cha phải ủng hộ con đấy nhé!”.

Không ngoài tưởng tượng, ông Giản vội vàng im lặng, bắt ông bỏ sức lực và suy nghĩ về mấy việc kiện cáo mất sức và căng thẳng này, ông hoàn toàn không muốn tham gia.

Trước khi cha mẹ lên tàu, ông bà không hề có ý định kiên quyết ở lại giữ cháu ngoại, thậm chí, chẳng nhắc nhở gì nhiều đến Đông Đông, việc này làm Giản Minh cảm thấy không biết thất vọng, hay là thở phào nhẹ nhõm, hoặc là, cả hai thứ đều có. Tiễn song thân về nhà, quay lại bệnh viện thì đã gần mười giờ. Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn bật nhỏ, giường xếp cũng đã trải xong ga giường, vẫn là người đàn ông đó, đang ngồi bên giường đọc sách, bóng dáng anh hắt lên tường như tranh vẽ, mênh mang sâu thẳm, không màng danh lợi, u buồn tĩnh mịch, phảng phất hương vị của năm tháng lắng đọng lại được thai nghén bởi thời gian.

Đông Đông nằm bên cạnh Lăng Lệ, bình yên đi vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất say, có tiếng ngáy nhè nhẹ, chỉ có khi nó chơi mệt mới có kiểu ngủ như thế này. Nhìn thấy Giản Minh về, bác sĩ mỉm cười, vẫn đẹp đẽ như chưa từng bị cô từ chối, khẽ nói, “Qua đây nào, anh cho em xem cái này.” Anh mở thùng giấy ra, một thùng tác phẩm được xếp bằng giấy rất tinh xảo, đẹp đẽ đầy tính sáng tạo và các công cụ thực hành, hướng dẫn gấp giấy. Lăng Lệ lấy ra hai bông hoa hồng giấy, “Em có nhận ra không? Một bông trước đây Đông Đông gấp, anh vô ý đem về nhà, quên mất trả cho em, còn bông này thì sao?” Lăng Lệ khoe khoang, “Bông này Đông Đông vừa mới gấp lúc nãy đây.”

“Lúc nãy?”, Giản Minh không thể nào tin được, “Anh nói lúc nãy sao?”.

“Xuỵt, nói nhỏ thôi.” Lăng Lệ liếc nhìn Đông Đông, xích lại gần Giản Minh hơn một chút, hạ thấp giọng xuống thấp hơn nữa, “Đúng thế, anh dạy nó gấp giấy cả buổi tối, mới đầu nó không thèm để ý đến anh, nhưng mà anh vẫn cứ dạy tới dạy lui, nó liền biết gấp ngay. Nói một cách nghiêm túc, không phải anh dạy cho nó mà nó tự cầm giấy gấp lấy.”

Giản Minh gần như khóc lên vì sung sướng, còn tham lam hỏi tiếp, “Nó còn xếp thứ gì khác không? Ví dụ như con ếch và Picachu? Đông Đông xếp Picachu rất đẹp.”

“Chẳng xếp thứ gì khác nữa.” Ông chú lạc hậu cảm thấy tò mò, “Picachu là cái gì thế?”.

“Trong phim hoạt hình Nhật Bản đó.” Giản Minh nhặt lấy thành phẩm gấp giấy khác trong thùng giấy, không có Picachu, nhưng nghe thấy ông chú lạc hậu kia vẫn đang rất say sưa, “Picachu anh không biết, nhưng anh biết vẽ Đôrêmon.” Tiếp tục khoe khoang với Giản Minh, vỗ vỗ vào thùng giấy, “Thế nào, đều do anh xếp đấy, có được không?”.

Giản Minh kinh ngạc, “Hả? Đều do anh xếp đó hả? Sở thích nghiệp dư rất phong phú đó nha.”

Lăng Lệ dương dương tự đắc, nói luôn, “Đương nhiên rồi, khoảng thời gian không tìm thấy em và Đông Đông, mỗi lần nhớ, anh lại gấp một cái cho vào thùng giấy, hy vọng một ngày nào đó gặp được Đông Đông, anh có thể đưa cho Đông Đông xem. Bây giờ, ước mơ trở thành hiện thực rồi.”

Giản Minh ngẩn ngơ trước thùng giấy, nếu như muốn biết trong khoảng thời gian cô mất tích, Lăng Lệ nhớ cô bao nhiêu lần, cô có thể đem thùng giấy này ra đếm, màu sắc rực rỡ, nếp gấp chắc chắn, tình cảm sâu đậm như thế, cô dám đếm cho rõ ràng hay không?

Nhìn thấy Giản Minh ngẩn ngơ, Lăng Lệ huơ huơ tay trước mắt cô, “Này, quay về đây.”

Giản Minh bừng tỉnh, “Ồ, muộn quá rồi, anh về đi, cảm ơn anh đã chăm sóc Đông Đông.”

Lăng Lệ không nhúc nhích, hỏi, “Nghe cha mẹ em nói, bởi vì mấy ngày nữa đến kỳ thi của em, cho nên em mới gọi cha mẹ đến giúp đỡ phải không?”.

“Đúng thế.” Giản Minh không muốn nói về chuyện này lắm.

“Em bảo cha mẹ về quê rồi, bây giờ em tính thế nào?”.

Giản Minh thật sự chẳng muốn nói nhiều hơn về vấn đề này, trả lời đơn giản, “Tìm một y tá chăm sóc thôi.” Cô đứng dậy, chuẩn bị lên tiếng tiễn khách.

“Chi bằng tìm anh đi.” Lăng Lệ cũng đứng dậy chuẩn bị cáo từ, “Anh đã xin nghỉ phép rồi.”

Giản Minh giương to đôi mắt, “Anh xin nghỉ phép rồi sao?”.

“Đúng thế, anh xin nghỉ phép có vẻ dễ hơn, nói một tiếng với giám đốc bệnh viện và chị Đường là xong.” Lăng Lệ cầm lấy túi xách của Giản Minh, tìm thuốc tiêm Insulin, cho vào tủ lạnh, dặn dò, “ Thời tiết ấm hơn rồi, túi trữ lạnh không giữ được lạnh quá lâu, nên thường xuyên cho thuốc vào tủ lạnh sẽ tốt hơn. Đúng rồi, em đã ăn cơm tối chưa?”.

Giản Minh lẩm bẩm, “Dạ chưa.”

“Tiêm thuốc xong, ăn chút gì đó rồi ngủ sớm đi.” Lăng Lệ lôi sữa và bánh sandwich trong tủ lạnh ra cho Giản Minh, “Này, bỏ ra ngoài một chút cho bớt lạnh, đợi em tắm xong ra ăn sẽ bớt lạnh đi nhiều. Ồ, còn nữa, Đông Đông chỉ còn hơi sốt một chút thôi, việc hôm nay nó chủ động gấp giấy, sáng sớm ngày mai phải nói với…”.

“Anh không được nghỉ phép vì kỳ thi của em.” Giản Minh cắt ngang lời anh, “Anh hủy phép đi.”

“Cứ coi như anh bồi th