Old school Easter eggs.
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328452

Bình chọn: 8.5.00/10/845 lượt.

ều chấp nhận, tất cả mọi việc đều như anh mong muốn, điều duy nhất tôi không yên tâm là con trai, bây giờ Đông Đông đã ở với tôi rồi, mọi việc đều tốt cả, những thứ anh muốn, anh đều đã có được, tôi không biết anh còn muốn gì nữa?”.

“Không hề, anh chẳng có được thứ gì cả.” La Thế Triết vội vàng hấp tấp, cả người lắc lư lên xuống, mùi rượu nồng nặc, “Giản Minh, thứ anh muốn có là em. Hôm nay đây, anh vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, nhưng em ngày càng xa anh hơn, làm sao em có thể vứt bỏ anh, không quan tâm đến như thế?”.

Giản Minh sắp hết kiên nhẫn, “Anh đã nói đủ chưa? Ngày xưa người đề nghị ly hôn là anh.

Lý lẽ của La Thế Triết, cùn đến nỗi cả đời này Giản Minh khó có thể nào lĩnh ngộ được, anh ta ngang nhiên chất vấn, “Anh muốn ly hôn, em liền đồng ý ly hôn sao? Tại sao không hỏi anh nguyên nhân vì sao? Tại sao lại không đi tìm anh về?”.

Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi, Giản Minh thở một hơi thật sâu, “La Thế Triết, tôi không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh ghét cha mẹ của chúng ta, ngày đó anh lại dùng đúng thủ đoạn và quan niệm của cha mẹ chúng ta, yêu cầu ly hôn với tôi, có phải như thế không?”.

La Thế Triết gằn giọng, “Đúng thế, cách trả thù họ tốt nhất, là trở thành người giống y như bọn họ, dùng chính thủ đoạn của họ, làm cho họ đau khổ.”

“OK, anh ngoại tình, dùng đủ mọi thủ đoạn hất tôi ra khỏi nhà để nhường lại vị trí đó cho Tô Mạn, nhưng anh lại nói anh hy vọng tôi hỏi anh vì sao, đồng thời tìm anh về nhà?”.

“Đúng thế, anh chỉ nghĩ rằng anh có thể quên được em, anh nghĩ rằng anh chỉ cần tiền là được rồi, nhưng mà không phải thế, người mà trong lòng anh cần vẫn là em. Giản Minh, có một vài việc, phải trải nghiệm rồi mới hiểu hết được.”

“Cho nên, sau khi anh ly hôn với tôi hơn ba năm, đã hiểu hết về triết lý sống của anh, giống như đi một vòng trái đất, quay về vị trí cũ, yêu cầu tôi cũng phải đứng ở ví trí cũ đợi anh sao?”, Giản Minh cười nhạt, “La Thế Triết, anh nghĩ anh là ai chứ? Có phải tất cả mọi thứ đều phải như anh nghĩ? Anh muốn như thế nào thì nó như thế ấy sao?”.

“Anh không biết, Giản Minh, người mình yêu, và người ngủ cùng bên cạnh mình, không cùng là một người, đây là một việc vẫn hay xảy ra. Anh nghĩ rằng anh có thể làm được, nhưng không phải như vậy, những người anh quen, có ích cho anh càng ngày càng nhiều, nhưng người có thể nói chuyện với anh, lại ngày càng ít hơn. Có một ngày đi công tác bên ngoài, đi qua một nơi có phong cảnh rất đẹp, hào hứng chụp cảnh đó lại, tiếp theo lại không biết đưa tấm ảnh này cho ai xem, giây phút ấy mới bỗng nhiên nhận ra rằng, từ trước đến nay, người đứng bên cạnh anh, cùng anh ngắm phong cảnh, là em. Anh có thể tìm thấy rất nhiều Tô Mạn, bàn về sự nghiệp, về tài chính, về cổ phiếu, bàn về các khoản vay, cho vay và tiền lãi, nhưng người anh muốn chia sẻ mọi việc trong cuộc sống, chỉ có thể là em.” La Thế Triết suy sụp tinh thần, “F20 là máy bay chiến đấu, có thể cùng anh xông pha trận mạc, nhưng nơi anh sống chỉ cần một căn phòng nhỏ là đủ rồi, anh có phải bắt buộc sống từng giờ từng phút với trận mạc đâu.” La Thế Triết quỳ trước Giản Minh, ôm lấy một cánh tay cô, bắt đầu khóc, khóc giống như một đứa trẻ con, khóc tu tu, “Anh nhớ em và Đông Đông, nhớ căn nhà trước đây của chúng ta, nhớ những tháng ngày của chúng ta thời con đi học, anh rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến nỗi hồn vía bay đi mất. Lần trước nhìn thấy em cô quạnh một mình ở bệnh viện, em không biết trong lòng anh khó chịu đến thế nào đâu. Anh biết kiểu cảm giác đó, anh biết đối với Lăng Lệ em chỉ có cảm giác mê hoặc nhất thời. Giản Minh, năn nỉ em, kết hôn lại với anh đi, anh sẽ ly hôn với Tô Mạn, bắt cô ấy phải trả cho anh một khoản tiền, như thế cho dù sau này anh và em không làm việc cũng đủ dùng, chúng ta ra nước ngoài, rời khỏi nơi này…”.

Nghe những lời nói đó của La Thế Triết, Giản Minh chẳng hề cảm động, cô cười khổ sở, “Anh ích kỉ đến tận mức này sao? Tự nói tự quyết quen rồi mà, quan niệm trong đầu anh, đều là anh nghĩ như thế nào, chứ chưa bao giờ anh để ý đến người khác suy nghĩ như thế nào.”

La Thế Triết lẩm bẩm, “Anh biết em hận anh.”

Giản Minh thái độ hòa nhã, “Tôi không hận anh, mà là từ bỏ, ba năm trước khi tôi xách hành lý ra khỏi nhà, tôi đã từ bỏ anh rồi. Anh phải biết tính khí của tôi chứ, những thứ tôi từ bỏ, tuyệt đối không bao giờ nhặt về nữa.”

La Thế Triết như ăn phải bùa mê thuốc lú, “Giản Minh, em hận anh như vậy sao? Anh đã quỳ dưới chân em rồi, em bớt giận được không?”.

“La Thế Triết, anh uống quá nhiều rồi, tôi đã nói, tôi không hận anh. Anh đứng dậy đi, đừng làm giảm thọ của tôi.”

La Thế Triết vẫn không tỉnh ngộ, “Không thể tha thứ cho anh sao? Lúc đó anh cũng có nỗi khổ riêng của anh. Giản Minh, anh muốn về nhà, cũng hy vọng rằng em có thể cứu anh về nhà.”

Giản Minh lắc đầu, đoạn tuyệt quan hệ, “Rất xin lỗi, La Thế Triết, không thể nào được nữa rồi, tất cả mọi thứ giữa hai chúng ta đều bị anh hủy hoại đến nỗi cặn bã cũng chẳng còn, thật sự chúng ta không thể nào quay lại với nhau được nữa. Cứ cho ngày đó tôi hơi sơ sót, tôi không hiểu được anh, k