XtGem Forum catalog
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327813

Bình chọn: 8.5.00/10/781 lượt.

in tưởng Phương Nam. Chúng ta quen biết nhau đã lâu, tôi tự thấy rằng tôi hiểu anh. Anh là người không muốn tranh giành gì với đời, chỉ mong mọi thứ được đơn giản. Bây giờ đây quan hệ giữa anh và Giản Minh rất tốt, cũng đã tới giai đoạn bàn đến hôn nhân gia đình, tất cả chúng tôi đều thấy mừng thay cho anh, không hẹn mà cùng tự hiểu với nhau, trước mặt anh không nhắc đến chuyện này, anh đừng trách bọn tôi nhé.” Ngừng một lát, anh Kiều nói, “Bất kể như thế nào, thằng em này cũng phải khuyên ông anh một câu, tránh xa được chừng nào hay chừng đó, không phải lòng dạ tôi độc ác, mà là bệnh tật như thế nào đi chăng nữa, cũng phải tự mình cố gắng lên…”.

Nghe Lăng Lệ kể một thôi một hồi về chuyện của Phương Nam, Giản Minh im lặng một lúc không nói gì. Lăng Lệ căng thẳng, “Thật đó, chỉ ôm một chút thôi, còn lại chẳng có gì cả, anh đã vội vàng nhấn chuông gọi y tá rồi, em đừng giận, nếu không, anh quỳ lên tấm gỗ giặt chịu phạt với em?”.

Giản Minh lắc đầu, hài hước, cũng có chút oán hận, “Anh đừng nói xạo, trước đây em bắt anh quỳ lần nào chưa? Theo như lời của bác sĩ Kiều, là có ý gì? Phương Nam muốn quay về làm lành với anh sao?”.

Lăng Lệ suy nghĩ, “Nói đúng lý ra thì khả năng rất thấp, bọn anh ở bên nhau, yêu nhau hai năm, kết hôn sáu năm, thời gian ở bên nhau là tám năm, nếu như cô ấy cần anh thật, sẽ không làm ầm ĩ đến mức phải ly hôn, không phải vì cô ấy bị ung thư mà những mâu thuẫn tồn tại trước đây của bọn anh sẽ được giải quyết. Anh cảm thấy chính bởi vì cô ấy bị bệnh, yếu đuối, nên muốn có người ở bên cạnh chăm sóc. Công việc chăm sóc bệnh nhân, anh tương đối lành nghề, cô ấy chỉ có thể dựa vào anh. Đợi sau mấy tháng cô ấy hóa trị xong, sức khỏe hồi phục, tự nhiên sẽ không nhớ nổi anh là ai nữa đâu.”

Giản Minh không chắc chắn, “Chỉ thế thôi sao? Anh cảm thấy không phải vì cô ấy bị bệnh, vậy cô ấy đã hiểu rồi sao? Hối hận rồi sao?”.

Lăng Lệ cười, “Ung thư còn có công hiệu này nữa sao? Đa số mọi người sẽ không vì ung thư mà thay đổi. Phương Nam đơn giản chỉ là thần hồn nát thần tính. Hơn nữa, Tiền Á Quân tính tình vẫn trẻ con, không được chu đáo lắm, ham chơi, cô ấy chỉ cảm thấy tư tưởng không hợp lắm mà thôi, đợi đến khi khỏi bệnh, cô ấy vẫn muốn Tiền Á Quân chơi với cô ấy ngay.”

“Vậy anh định thế nào? Trong thời gian cô ấy hóa trị, anh đều ở bên cô ấy?”.

Lăng Lệ ôm Giản Minh chặt hơn một chút, “Anh nghe theo lời em.”

Giản Minh vùng ra khỏi Lăng Lệ, ấm ức, “Cứ đẩy trách nhiệm lên người em thôi, xin anh đấy, đó là vợ cũ của anh, liên quan gì đến em mà anh bắt em đưa ra ý kiến.” Cô thẳng thừng co người lại về phía mép giường, tiếp tục quay lưng lại với Lăng Lệ.

Lời nói ấy, ý tứ rất rõ ràng, Lăng Lệ hiểu, nhích lại gần cô, hôn vào thái dương của cô, “Được rồi, em đừng giận, những việc em không thích thì anh không làm, ngủ thôi.” Giúp Giản Minh đắp lại chăn, tắt đèn, ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh trăng lọt qua rèm cửa sổ một lúc, cảm thấy áy náy quá, có điều, anh chỉ được chọn một thôi, phải không nào? Quyết định rồi, cũng dần dần thả lỏng tâm trạng, mơ màng chìm vào giấc ngủ, lại bị tỉnh giấc bởi vì Giản Minh cứ cựa quậy, quay tới quay lui suốt. Lật người qua, Giản Minh trườn vào trong lòng anh, giọng nói nũng nịu, “Anh Lệ, phiền phức chết đi được.”

“Sao thế?”, Lăng Lệ vẫn đang ngái ngủ, cũng biết rồi còn giả vờ hỏi, “Mơ thấy ác mộng sao?”.

Giản Minh bực mình, “Đúng thế, nằm mơ thấy ác mộng, phim dài tập của Nicaragua.”

“Đọc hiểu rồi à?”, Lăng Lệ ngáp một cái, ôm chặt cô gái ở trong lòng, “Nằm mơ mà cũng có phụ đề sao?”.

Giản Minh bật cười khì khì, hai vai rung lên, “Anh thật vô vị.”

Lăng Lệ cười theo, cười một lúc, Giản Minh nói, “Nếu như vứt Phương Nam đó không lo lắng gì, đoán rằng ban đêm chắc em không ngủ nổi, còn anh nếu như cứ nghĩ ngợi, trong lòng chắc cũng cảm thấy áy náy, được rồi được rồi, trong thời gian cô ấy hóa trị, anh qua đó với cô ấy một chút đi.”

Giản Minh miệng thì nói người đàn ông của mình đi đi, thực ra vẫn phải thực hiện những điều khoản đơn giản sau đây, “Không được ôm, không được nắm tay, không được hôn nhau, không được xoa bóp, đưa cô ấy về nhà, còn nữa, nếu như gặp chồng người ta phải cẩn thận một chút, những người sống trong tháp ngà có so sánh với người lăn lộn ngoài xã hội được không? Em sợ anh bị chồng người ta hiểu lầm là gã dê xồm vác dao ra chém thôi…”.

Lăng Lệ đồng ý hết, cũng yêu cầu, “Để đề phòng xảy ra những việc ngoài ý muốn, em cũng phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra chứ nhỉ? Còn nữa, em đã xin ngày mốt nghỉ phép chưa? Chúng ta đi đăng ký kết hôn, để mọi người yên tâm.”

Giản Minh thì thầm, “Đáng nhẽ định dời lại vài ngày, bây giờ xem ra đừng kéo dài nữa, sáng mai đi ngay, em gọi điện xin nghỉ phép, anh cũng xin nghỉ phép cho em.”

Lăng Lệ đồng ý, “Yên tâm, công việc sáng mai anh nhờ anh Dương làm hộ anh.”

Giản Minh hít một hơi, rúc đầu vào ngực Lăng Lệ, lắng nghe nhịp tim ổn định, tràn đầy sức lực của anh, vòng tay qua eo anh, Lăng Lệ vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, em phải tin anh. Giống như bây giờ anh ôm em ngủ, em ngủ có thoả