
thắn như vậy có thể làm cô yên tâm. Lăng Lệ đưa ra định nghĩa cho việc này như sau, “Tư chất có hạn, không chịu nổi kịch tính, nhưng đối với những gì vô vị lại hết sức hoan nghênh.”
Có mấy lần, Giản Minh nghe Lăng Lệ nói rằng Phương Nam có ý nhờ anh nấu cháo, hầm súp, chắc Lăng Lệ cảm thấy như vậy vượt quá chừng mực, không đồng ý.
Giản Minh chủ động, “Hay là để em nấu cháo rồi mang vào cho chị ấy.”
Lăng Lệ từ chối, “Hai chúng mình đã bận lắm rồi, căn tin cũng có bán cháo.”
Giản Minh lại không thấy phiền, “Dù sao nhà mình cũng cần ăn mà, chỉ có thêm nắm gạo thôi mà.”
Ngày đưa cháo cho Phương Nam, cuối tuần, Lăng Lệ đi làm sớm, ra khỏi nhà trước. Trước khi đi còn dặn dò Giản Minh, nhiệt độ hạ quá thấp, dặn Giản Minh đừng quên mặc thêm áo cho con. Giản Minh đúng là có mặc thêm áo cho Đông Đông, nhưng tìm xong áo ấm cho Đông Đông, rồi tìm thêm quần áo cho mình, thể nào cũng không kịp thời gian, không biết làm sao, đành mặc chiếc váy jeans dày dặn với chiếc áo sơ mi lông cừu, xách túi giữ nhiệt đựng cháo cho Phương Nam, vội vàng cho Đông Đông đến lớp học vẽ trước, sau đó mới đến bệnh viện.
Mặc dù nói đi taxi, nhưng đến bệnh viện, xuống xe rồi phải đi thêm một đoạn đường nữa, cũng đủ làm cho cô chết cóng. Phương Nam nhìn thấy cô, liên tục lên tiếng xin lỗi, “Ngại ghê, làm phiền em quá.”
Thời gian này, phòng bệnh của bệnh viện đã có lò sưởi, nhiệt độ bên ngoài và bên trong phòng chênh lệch rất lớn, Giản Minh càng cảm thấy không quen, vừa trả lời Phương Nam bảo không sao, vừa hắt xì hơi. Rót cháo ra cho Phương Nam, cô còn mang đến một ít rau xào buổi sáng nay, và một ít dưa cô tự muối, cho vào một chút dầu mè, Phương Nam khen thơm liên tục, ăn được không ít. Nhưng phản ứng trong thời gian hóa trị quá mạnh, ăn xong không bao lâu lại cảm thấy khó chịu nôn ra hết, Giản Minh đứng bên cạnh chăm sóc, pha nước chanh cho cô súc miệng.
Giản Minh vừa bận rộn xong thì Lăng nhị thiếu gia giá đáo, bệnh viện là địa bàn của anh mà, giống như ra đa vậy, “Giản Minh, anh nghe anh Kiều nói em đến rồi.” Nhìn Giản Minh ăn mặc phong phanh, anh nhíu mày, “Không phải đã nói với em nhiệt độ hạ thấp lắm rồi sao? Em không mặc thêm quần áo cho Đông Đông sao?”.
Giản Minh trả lời, “Có chứ có chứ.” Nói xong lại hắt xì hơi một tiếng.
Lăng Lệ nắm lấy bàn tay cô, căng thẳng, “Em xem tay em lạnh kìa, áo của em đâu?”.
Giản Minh giải thích, quần áo mùa đông vẫn còn nằm trong va ly chưa lấy ra, bởi vì Văn Quyên nói phải đổi đồ nội thất, dán lại giấy dán tường, nghĩ rằng tìm quần áo phải mở va ly, lục tủ này nọ quá dày vò bản thân mình, bảo quá rắc rối, cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa là xong, ai ngờ nhiệt độ xuống thấp nhanh như vậy chứ?
“Đúng là bớt quan sát em lại một chút là không xong.” Lăng Lệ trách móc, “Rốt cuộc xếp quần áo khó chịu hay bị cảm khó chịu nào?”.
Giản Minh nói thẳng, “Đều khó chịu như nhau.”
Lăng Lệ nhéo má cô, “Em nói coi em vừa lười vừa mơ hồ như thế này…”. Giây phút này Lăng Lệ hoàn toàn không để ý gì đến Phương Nam, trong mắt chỉ có Giản Minh, việc cô quên mặc áo khoác giống như một điều sơ suất vô cùng lớn lao, sau đó cởi áo khoác đang mặc trong người ra, mặc vào cho Giản Minh, đưa Giản Minh về phòng nghỉ ở khoa Nội tiết của anh nghỉ ngơi, đợi đến trưa tranh thủ thời gian đi đón Đông Đông, cả gia đình ba người ăn cơm trưa ở bên ngoài, rồi đưa Giản Minh đi mua quần áo mùa đông mới.
Giản Minh khó có thể nào quên được ánh mắt Phương Nam nhìn mình và Lăng Lệ lúc ấy, sau đó, cô không còn đi thăm Phương Nam nữa, mặc dù chưa chắc đã thích cô ấy, nhưng cũng không muốn làm cho cô ấy “tức chết”, mặc dù cô vô tình. Nguyện vọng của Giản Minh là, sơn hà yên bình, tháng ngày yên tĩnh, thiên hạ thái bình, người nào cũng khỏe mạnh, cuộc sống vui vẻ mỹ mãn, bao gồm cả Phương Nam, cũng bao gồm cả Tô Mạn. Cho nên Giản Minh cảm thấy, cứ giao việc chăm sóc Phương Nam lại cho Lăng Lệ được rồi, mình đừng ham vui nữa, nếu như Phương Nam không bị ung thư đánh gục, lại bị sự đố kị và thất vọng dày vò cô ngã gục, sự cố gắng của cô và Lăng Lệ không phải quá lãng phí sao?
Giản Minh thấy rằng, sự thất vọng của Phương Nam cũng có nguyên nhân của nó, một anh Lệ tốt như thế lại không cần, sống chết cũng phải cặp kè với cái tên Tiền Á Quân đó, lại là… Nghe nói trong thời gian hóa trị, chồng cô ấy chưa một lần đến chăm sóc. Mỗi lần truyền thuốc xong, Phương Nam cũng không hẳn ở lại trong bệnh viện, có lúc chồng cô ấy đến đón về nhà, nhưng chưa bao giờ lên phòng, đều đứng đợi ở bãi đậu xe, kiểu rất không kiên trì chờ đợi, gọi điện thoại thúc giục liên tục.
Có lần Lăng Lệ nhắc đến, Phương Nam có ý định ly hôn, Lăng Lệ còn khuyên, giữa hai vợ chồng không nên bàn đến chuyện ly hôn. Nói đến chuyện này, thần sắc của Lăng Lệ vẫn bình thường, cho dù xuýt xoa cảm thán, nhưng mức độ cảm khái đó còn không sâu sắc bằng việc nhắc đến một người đồng nghiệp thân quen ngày thường. Lăng Lệ càng như thế, trong lòng Giản Minh càng có chút sợ hãi, không phải nói Lăng Lệ tuyệt tình, mà là nhớ lại, Lăng Lệ trước mặt Phương Nam, nếu như cũng nói với thái độ bình