
g, con người ai cũng ích kỉ, em không hoàn mỹ, nhưng lại hy vọng người khác lại có thể chấp nhận một con người không hoàn mỹ như em.”
La Thế Triết gượng cười, “Giản Minh, em càng nói càng làm anh cảm thấy khó có đất dung thân.”
Giản Minh nhăn mũi, rồi đáp, “Anh cũng đừng nói như thế, anh có sức khỏe, sự nghiệp lại thành công. Còn em thì sao, đến ngần này tuổi mới bươn ra xã hội, ở giai đoạn khởi nghiệp, lúc nào cũng bắt đầu từ nhân viên quèn đi lên, em mới là người khó có đất dung thân.”
Cô chun chun mũi, dáng vẻ yểu điệu tinh nghịch, La Thế Triết vẫn luôn yêu điểm này của cô nhất, cô gái này, chẳng nhẽ cứ thế đánh mất sao? Không cam tâm, anh ta hỏi tiếp, “Em chọn Lăng Lệ, là bởi vì những việc khó khăn em vừa nói, anh ta làm tốt hơn anh sao?”.
Giản Minh thật thà, “Trước mắt mà nói, có vài việc quả thật làm rất tốt, còn về tương lai, em cũng chưa biết.”
“Sau này em có dự định gì?”.
“Tương lai ấy à,” Giản Minh nhún vai, “Đương nhiên là sẽ sống như thế, một cuộc sống bình thường, nghèo khổ nhưng vui vẻ, anh cũng biết em rồi đấy, yêu cầu không cao, không có chí cầu tiến, hợp nhất làm người phụ nữ của gia đình, nếu như sinh thêm con, sẽ ưu tiên cho chồng con trước như mọi khi.”
“Nhưng Lăng Lệ chưa chắc sẽ mãi như thế, anh ta tài hoa, có trình độ chuyên môn, có năng lực, nền tảng vững chắc, sẽ không thể nào dễ dàng để anh ta tự buông xuôi, cứ sống như thế mãi được.” La Thế Triết vô cùng phong độ, từ trước đến nay có vẻ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lại hay công kích và kích động, “Trung Quốc là xã hội nam quyền, không gian sống của phụ nữ từ trước đến nay luôn bị hạn chế và trói buộc, nếu như lựa chọn vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà, tương lai sẽ rất vất vả, có khả năng sẽ rất mất sức nhưng lại chẳng được gì, cả hai việc đều chẳng đâu vào đâu. Nếu như chỉ chăm lo gia đình, nhất định sẽ phải gánh lấy sự hiểm nghèo khi tách rời khỏi xã hội, tiếng nói chung với chồng càng lúc càng ít hơn, hôn nhân sớm muộn cũng xuất hiện vấn đề. Giản Minh,” La Thế Triết hàm ý sâu xa, “Những việc này em đã suy nghĩ bao giờ chưa? Giữa em và anh đã từng có vết xe đổ, em không sợ phải giẫm lên vết xe đổ đó lần nữa sao?”.
Giản Minh trừng mắt nhìn La Thế Triết, “chậc chậc” liên tục mấy tiếng, ra sức lắc đầu, cảm khái vô hạn, cũng trêu chọc, giễu cợt cực kỳ, “Bữa nay giám đốc La nói tiếng người, thật là hiếm có mà, quả nhiên, chỉ cách nhau vài ngày mà em đã phải nhìn người ta bằng ánh mắt khác rồi.”
La Thế Triết cười, mím môi, trên khuôn mặt bình thường căng nhẵn không chút nếp gấp chậm rãi để lộ ra chút ấm áp. Anh thích kiểu nói chuyện này của Giản Minh, thoải mái, tự nhiên, đã rất lâu rồi cô không dùng lời lẽ như vậy nói với anh. Thế nên cách nói chuyện cũng không cần phải nghiêm chỉnh như đi làm việc nữa, “Được rồi, cho anh câu trả lời.”
Câu trả lời của Giản Minh chỉ có ba chữ, “Em không sợ.”
“Có nghĩa là sao?”.
“Qui tắc trò chơi trên thế giới này không phải do em đặt ra, một khi đã không thể nào thay đổi, đành phải thuận theo thôi, trong không gian có hạn thì cố gắng hưởng thụ cuộc sống của em, khi mình đang có trong tay sẽ cố gắng nâng niu, khi đánh mất cũng cố gắng gánh chịu, lời lỗ tự chịu, đã giơ tay ra sẽ không hối hận, làm gì còn chỗ cho sự sợ hãi? Cho nên, em không sợ.”
La Thế Triết nhìn vẻ thích thú và yêu thương không hề che giấu trong ánh mắt của Giản Minh, mưu tính sâu xa đưa ra một câu, “Một khi cái gì cũng không sợ, chi bằng lấy anh lần nữa đi. Anh là cha ruột của Đông Đông, cả gia đình ba người chúng ta phải được đoàn tụ.” Mở lòng bàn tay ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay là hai chiếc nhẫn bạch kim cũ, đó là nhẫn cưới của họ. Khi họ đòi ly hôn, tối hôm Giản Minh chuyển qua ngủ ở phòng Đông Đông, cô tháo nhẫn cưới ra, cất vào trong ngăn kéo của bàn trang điểm, La Thế Triết vẫn còn giữ lại.
Không ngờ được rằng, bị anh vây bọc tấn công ở đây, thái độ Giản Minh bình tĩnh, lạnh lùng, tiếp theo đó, lắc lắc đầu, lời cầu hôn của chồng cũ, vẫn từ chối như trước đây.
La Thế Triết không bị dao động bởi kiểu từ chối này, tiếp tục thỉnh cầu, “Giản Minh, những vấn đề mà em lo lắng, anh hứa, sẽ cố hết sức để giải quyết. Thực ra, so với nỗi cô đơn sau khi đánh mất em, những vấn đề em nói không phải là những vấn đề lớn lắm.”
Những lời nói xúc động lòng người như thế này chẳng giống phong cách của La Thế Triết chút nào, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Giản Minh xuất hiện thêm ý cười, vẫn là lắc đầu.
La Thế Triết vẫn dùng những lời lẽ tình tứ thiết tha, “Vẫn giận anh vì những chuyện trước đây của anh sao? Anh sẽ bù đắp lại cho em, tin anh đi, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”.
Giản Minh tiếp tục lắc đầu.
“Em suy nghĩ cho Đông Đông một chút đi.” Không biết làm thế nào, La Thế Triết đành phải lấy danh nghĩa là cha đẻ của con trai, “Nó phải được sống cùng với cha đẻ của nó chứ.”
Giản Minh vẫn tiếp tục lắc đầu.
Có phần đau lòng, La Thế Triết từ trước đến nay chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, lộ nét giận dữ, “Có phải anh kém cỏi hơn anh ta nhiều lắm không? Điểm nào cũng không bằng anh ta?”.
Giản Minh rốt cuộc