
m thấy có chút gì đó đáng tiếc, anh ấy là bác sĩ khoa Ngoại hay bác sĩ khoa Nội đều không quan trọng, Giản Minh chỉ cảm thấy trước đây rất thoải mái, lâu lâu họ lại gặp nhau, bởi vì là người không quen, cho nên hai người đối xử với nhau rất thoải mái, yên tâm khi nói chuyện. Nhưng bây giờ, trong nháy mắt, mối quan hệ của họ đã trở thành mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ, đại khái là rất khó có thể quay trở lại cái thời ngoài mặt thì có vẻ xa cách, nhưng vẫn có thể tâm sự, giao lưu vui vẻ như ngày xưa rồi nhỉ?
Nhưng nói cho cùng, sự tồn tại của Lăng Lệ không có mối quan hệ gì với cuộc sống thiết thực của cô, việc làm cấp bách trước mắt, việc mà làm cho cô rầu rĩ là, bây giờ đổ bệnh ra như vậy, chắc chắn phải chi ra nhiều tiền thuốc men, cứ cho là lần này cô có thể giải quyết được, nhưng sau này thì sao?
Còn Đông Đông nữa, hai ngày nữa là đến cuối tuần, cô phải đi thăm Đông Đông, nằm viện như thế này phải nói sao với con trai đây? Phải tìm lý do gì để xin được nghỉ phép với Đông Đông? Ngoài Đông Đông ra, nói thế nào với cha mẹ mình, trực tiếp nói cô bị bệnh tiểu đường hay sao? Quan niệm và tính tình của cha mẹ cô, chà, Giản Minh cứ nghĩ đến việc đó lại cảm thấy cái đầu như muốn vỡ tung ra.
Còn về tương lai, bệnh mạn tính, uống thuốc trường kỳ, không biết khi nào thì có biến chứng, cô phải sống chung với bệnh tật như thế nào đây, để sống nốt quãng đời còn lại?
Cô vốn dự định sẽ đổi công việc khác, tìm nhà, đón Đông Đông ở bên La Thế Triết về. Nhưng đồng lương cô kiếm được từ công việc đó có đủ để chăm sóc cho Đông Đông, đồng thời cũng để chăm sóc cho sức khỏe của mình hay không? Căn nhà cô mua, liệu có tiện đường cho Đông Đông đi học không? Phải làm thế nào đây? Không kìm được, nước mắt của Giản Minh lăn ra nơi khóe mắt, khi có quá nhiều, quá nhiều câu hỏi “Làm thế nào bây giờ” mà không giải quyết được, sao cô dám đổ bệnh như thế chứ? Hay là, bởi vì không thể gánh vác hết quá nhiều câu hỏi “Làm thế nào bây giờ?, nên cô mới đổ bệnh ra nhỉ? Nói tóm lại, tất cả những việc này đều vượt qua sức chịu đựng của cô.
Có đôi lúc, con người ta có thể tiếp tục sống được, có lẽ là bởi vì có khả năng tự ru ngủ mình, tạm thời lừa dối bản thân, để vượt qua từng đêm dài đằng đẵng. Sau đó, Giản Minh nghĩ rằng, có thể cô sẽ tìm được một công việc và một nơi ở tốt thì sao? Dần dần sẽ được tăng lương, mỗi tháng thu nhập hai vạn… Nghĩ mãi, nghĩ mãi, đến hơn nửa đêm cô mới chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau dậy sớm, phải qua khu chẩn bệnh xếp hàng siêu âm, một công đoạn mà khó khăn lắm mới hẹn trước được, sau đó xếp hàng chụp CT, rồi sau đó…
Ai ngờ được sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, việc siêu âm rõ ràng đã được hẹn trước lại không làm được, y tá trực ở đó bảo chưa nộp tiền, Giản Minh năm lần bảy lượt trình bày cô đã đóng viện phí đầy đủ. Nhân viên ở đó cũng thiếu kiên nhẫn, chỉ nói một câu với Giản Minh, “Quay về nơi nhập viện kiểm tra lại.”
Giản Minh khóc không ra nước mắt, hỏi, “Thế lượt siêu âm của tôi thì thế nào? Sau khi tôi quay lại có được làm ngay không?”.
Nhân viên lắc đầu, lạnh lùng, vô tình.
Hàng người xếp hàng dài dằng dặc phía sau Giản Minh nôn nóng thúc giục, “Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chuyện gì mà lắm thế? Nhanh lên một chút được không?”.
Giản Minh không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian của người khác, suy nghĩ một lúc quyết định quay về nơi nhập viện hỏi lại. Cầm lấy đơn xét nghiệm chạy về phòng y tá của khoa Nội tiết, tìm cô y tá đang gõ gõ đánh đánh gì đó trước máy vi tính, “Xin lỗi, làm phiền một chút, tôi có đến đằng kia siêu âm, nhưng họ nói tôi chưa đóng tiền, bắt tôi phải quay về đây hỏi lại.”
Y tá trả lời ngay lập tức, “Ồ, có khả năng chúng tôi chưa đăng ký, đợi một chút, tôi kiểm tra lại xem…”.
Giản Minh lau mồ hôi trên sống mũi, người tốt thiệt đó, nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá, hại cô chạy tới chạy lui đổ mồ hôi hột giữa trời lạnh như thế này.
Lăng Lệ và chủ nhiệm Đường Nhã Nghiên đang đứng bên trong phòng y tá, anh biết sáng sớm nay Giản Minh ra ngoài làm xét nghiệm rồi, quay trở về sớm như thế này, là đã làm xong rồi hay sao? Đôi mắt anh hơi cụp xuống, một công đôi việc, vừa nghe chị Đường bàn về việc đó, gần đây có nhiều bệnh nhân và người nhà bệnh nhân bị mất tiền và đồ dùng, vừa nghe giọng nói của Giản Minh phía ngoài kia, ồ, hóa ra là do phòng y tá sơ suất, cho nên việc siêu âm của cô vẫn chưa tiến hành, hơn nữa lại hủy lượt khám này của cô, phải xếp hàng lại từ đầu.
Nhìn thấy y tá sắp giải quyết xong cho Giản Minh, Giản Minh chuẩn bị đi, Lăng Lệ dẫn Đường Nhã Nghiên đi ra phòng ngoài, Lăng Lệ định dặn dò y tá, gọi điện thoại nói cho phòng siêu âm bên kia một tiếng, đừng hủy lượt siêu âm của cô, xét cho cùng là lỗi của phòng y tá bên này. Anh nói với chị Đường, “Ngày mai không phải chị đi họp sao? Nói với giám đốc bệnh viện một tiếng, tăng cường thêm cho kho Nội tiết thêm hai bảo vệ thôi.”
Đường Nhã Nghiên thì thầm, “Mai chú đi họp, sáng mai chị phải khám bệnh.”
Ánh mắt phía sau cặp kính của Lăng Lệ hướng về phía Giản Minh, “Em khám bệnh, chị đi họp, đừng có đổ oan cho em suốt ngày b