
ông nói đến thức ăn và rượu ngon đến mức nào, chỉ nói đến bầu không khí, hòa hợp đến nỗi không thể nào hòa hợp hơn được nữa, cao đến mức như muốn nổ tung lên.
Lăng Khang và ông Giản rất có tiếng nói chung, chắc do bản năng theo đuổi sự nghiệp và danh lợi của đàn ông, hai người họ nói chuyện rất ăn ý. Lăng Khang rất hiểu những thành tựu mà ông Giản có được trong sự nghiệp trước đây của mình, cũng cho rằng những kỹ sư công trình lớn tuổi, có kinh nghiệm có trình độ chuyên môn như thế này rất hiếm gặp, anh vừa mới tiếp quản một dự án mới, đang rất cần những người như ông Giản đây, mời ông đến đây giúp đỡ anh, tuyệt đối không phải giả vờ hay khách sáo, mà rất thật lòng, “Chú à, đến đây giúp cháu, chú còn trẻ, bây giờ nghỉ hưu thì sớm quá, cháu thấy sức khỏe của chú còn tốt lắm, làm thêm mấy năm nữa hoàn toàn không thành vấn đề.” Tiếp theo đó nói luôn lương bổng và các đãi ngộ khác, cha Giản Minh ôm lấy vợ mình, rất thân mật dịu dàng, “Bà nó ơi, con gái nhà ta có chỗ dựa đến cuối đời rồi.” Nâng ly với Lăng Khang và Văn Quyên, ông nước mắt lưng tròng, “Nhà hai bác chỉ có mỗi đứa con gái này thôi, bây giờ giao nó cho hai cháu.” Tấm lòng thương yêu con gái của cha mẹ Giản Minh, cũng làm cho Lăng Khang, Văn Quyên cực kỳ cảm động, nước mắt cũng lưng tròng, hứa rằng bọn cháu nhất định sẽ chăm sóc Giản Minh thật tốt, đối xử với em ấy như đối xử với những người trong gia đình. Tiếp theo đó Lăng Khang và Văn Quyên khen ngợi Giản Minh, nhân hậu, có nghĩa tình, họ thích vô cùng, cũng cực kỳ tín nhiệm, rồi nâng ly chúc mừng hai ông bà nhà Giản Minh, cảm ơn ông bà đã dạy dỗ Giản Minh tốt như vậy, bữa cơm này, không khí sôi nổi, nói chuyện rôm rả, chủ đề nói chuyện không dứt, không có lúc nào im lặng, cho dù cha mẹ của Giản Minh, hay là vợ chồng Lăng Khang, đều cực kỳ hài lòng.
Sau khi ăn cơm, vốn dĩ vợ chồng Lăng Khang muốn giữ cha mẹ Giản Minh ở lại chơi mấy hôm, nhưng cha mẹ Giản Minh từ chối khéo, đang Tết nhất, cô và Lăng Lệ cũng phải về quê vợ thăm gia đình, phải lo dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, phải chuẩn bị đồ Tết, bận rộn lắm, để lần sau vậy. Giản Minh yêu cầu xem có nhờ người đưa cha mẹ về nhà được không? Giản Minh đã mở lời, Văn Quyên Lăng Khang làm gì có lý do nào để từ chối, không để cho ông Giản đưa ra ý kiến khác nữa, một chiếc Mercedes đứng đợi ngay dưới lầu, bà Giản thu dọn hành lý lên xe. Trước khi ông Giản đi, để lại cho Giản Minh một chiếc thẻ ngân hàng, trong đó là tám mươi vạn của Giản Minh, ông cụ uống hơi nhiều, dặn dò oang oang, “Cất vào đi, sau này nhỡ khi gặp chuyện gì, cũng có chút tiền phòng thân…”.
Tám mươi vạn, trong giai đoạn khó khăn nhất, không cứu được những việc cấp bách của Giản Minh, giờ đây, khi cô không còn cần đến nữa, nó lại đến tô điểm thêm cho cuộc sống đầy đủ của cô… Còn Lăng Lệ, thời khắc cô sống trong vô vọng nhất, không biết nương tựa vào ai, đã trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất cho cô, gánh vác toàn bộ nỗi thất vọng và trọng lượng của cô, còn cô, vào thời khắc niềm tin của anh bị sụp đổ, không cho anh được một cái ôm ấm áp, không che chở được cho anh, không để cho anh được yên tâm mà khóc, để mặc anh trốn chạy hiện thực bằng cách này, mới có thể hô hấp được. Giây phút khi Lăng Lệ thất vọng, buồn bã, điều cô lo lắng nhiều hơn vẫn là bản thân mình, có tiếp tục sống như vậy được không? Có ly hôn không? Khó khăn lắm anh mới khôi phục lại, gọi điện thoại cho cô, câu trả lời của cô lại chỉ là, “Anh chết quách đi.” Giản Minh cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ.
Tiễn cha mẹ về rồi, về nhà với vợ chồng anh chị Lăng Khang, suốt cả chặng đường cứ nghe vợ chồng Lăng Khang khen những điểm tốt của cha mẹ, Giản Minh chỉ biết cười, dạ dày cô rất khó chịu, hiện tượng nghén ngẩm làm cô sống không được chết cũng không xong lại đến làm phiền cô. Khi ăn trưa, mọi người đều biết cô thích ăn cá, thế là, món cá hấp và các lát phi lê cá ngừ đại dương trong đĩa gỏi cá, hầu như được gắp vào trong đĩa của cô. Một Giản Minh đã từng thích ăn cá nhất, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá từ đằng xa, đã muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng cô lại không muốn để mọi người biết cô có thai, đành phải cố gắng nuốt xuống. Nếu như cứ cố gắng nuốt xuống, nó sẽ không nghe lời, đa phần đều sẽ quay lại đòi nợ, Giản Minh vào nhà còn chưa kịp chào vợ chồng anh chị Lăng Khang, lao vào nhà tắm nôn dữ dội. Cứ nghĩ rằng nôn hết sẽ không sao, chắc buổi trưa ăn quá nhiều cá sống, ai nào ngờ vừa nôn xong chưa được bao lâu lại phải quay vào nôn tiếp. Nghĩ rằng lần này chắc xong rồi chứ nhỉ? Kết quả vừa ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, lại chạy vào nôn. Giản Minh nôn cho đến khi ra mật xanh mật vàng, mặt mũi tái mét, đôi môi hồng giờ đây nhợt nhạt, cả người mềm nhũn không còn sức lực, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chóng mặt không chịu được. Vợ chồng Lăng Khang lo lắng, đưa Giản Minh đến bệnh viện, kết quả trên đường đến bệnh viện, Giản Minh vẫn phải cầm theo túi ni-lông, vẫn tiếp tục nôn, không thể không gọi điện thoại cho Đường Nhã Nghiên nhờ cứu mạng.
Xe vừa đến bệnh viện, vợ chồng Lăng Khang dìu Giản Min