XtGem Forum catalog
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327362

Bình chọn: 7.00/10/736 lượt.

i, Giản Minh cũng cảm thấy phiền phức.

Thời gian đó, bởi vì bà Giản sợ con gái phát phì nên trong tháng ở cữ, mẹ Giản Minh chủ yếu cho cô ăn những thức ăn ít năng lượng, Giản Minh không đủ sữa, phải cho con uống dặm thêm sữa bột, ban đêm phải dậy thêm mấy lần, nhìn người vô cùng tiều tụy, hai mắt đen trũng, đôi môi tái xanh, thiếu ngủ trầm trọng, trông người cứ hoảng hốt thế nào ấy. Có lần tan tầm, La Thế Triết vội vội vàng vàng về nhà, nhìn thấy Giản Minh quần áo mỏng manh, ôm Đông Đông đi tới đi lui trong phòng, ru con ngủ. Anh sờ vào tay của bà xã, những ngón tay lạnh ngắt, vội vàng tìm chiếc áo khoác lên cho cô, mẹ Giản Minh lúc này mới thấy mình sơ suất, ngượng ngập: “Ôi trời, mẹ bận nấu cơm, nên chẳng để ý.” La Thế Triết thực sự không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, sợ Giản Minh mắc thêm chứng trầm cảm sau khi sinh gì đó, nên giở lại trò cũ, mua tấm vé tàu, “Mẹ xa nhà lâu quá rồi, không ai chăm sóc cha nên chúng con cũng cảm thấy áy náy.” Rồi nhét thêm vào túi xách mấy chai rượu ngon, mấy bao thuốc thơm, ý tứ quá ư là rõ ràng, mẹ vợ có thể về quê được rồi.

Sau khi bà Giản về quê, La Thế Triết nghĩ rằng chắc mẹ mình đến được rồi đây? Bà La không đến, “Chị sui có mỗi cô con gái, mà còn không chịu chăm sóc hả? Thế Triết, con còn sống với con bé đó làm gì?”.

La Thế Triết chỉ biết câm lặng, con trai đã chào đời rồi, nếu không sống với nhau thì biết làm sao đây? Anh vốn nghĩ rằng, tiễn mẹ của Giản Minh về quê thì mẹ mình sẽ sẵn lòng giúp một tay, nào ngờ anh tính toán sai hết.

Khoảng thời gian này lại đúng vào giai đoạn khó khăn nhất, bận rộn nhất của La Thế Triết, phấn đấu trong sự nghiệp, thường xuyên phải đi công tác, Giản Minh ở nhà nuôi con một mình, làm sao anh yên tâm được? Nhưng đã lỡ tiễn mẹ vợ về mất rồi, phải làm thế nào đây? Cũng từng nghĩ sẽ tìm giúp việc, nhưng họ lại không có tiền. Nghĩ mãi mà không biết phải làm thế nào.

Những khó khăn của La Thế Triết, Giản Minh đều hiểu cả, cô đành mặt dày gọi điện thoại cho mẹ, năn nỉ mẹ đến giúp tiếp. Mẹ của Giản Minh phát cáu lên trong điện thoại, “Mẹ của La Thế Triết đâu? Mẹ thật không hiểu nổi, đều là cháu nội, tại sao lại thiên vị như thế cơ chứ? Trong mắt bà ta có con không hả? Có chúng ta không hả? Cháu nội cũng đã chào đời rồi, không vào xem mặt cháu một chút được sao? Ở với nhau được thì ở, không ở với nhau được thì dẹp, vứt con cho thằng cha hắn…”. Giản Minh không trả lời được. Cô không trả lời, mẹ cô càng tức giận hơn, chạy ra bưu điện gửi hai vạn vào, tìm cái cớ vô cùng hợp tình hợp lý, “Mẹ xa nhà lâu quá không ai chăm cha mày, gửi chút tiền này để mấy con tìm giúp việc.”

Giản Minh cầm hai vạn về, La Thế Triết mặt đanh lại như thép, suốt cả buổi tối chẳng nói lời nào, cũng không ngủ được.

Buổi sáng thức dậy, trước khi đi làm, anh thở một hơi thật sâu, ôm lấy Giản Minh, “Anh chỉ hỏi em một câu thôi, một mình em, không lo được hả?”.

Giản Minh bị giày vò thế là đủ rồi, cũng không muốn Thế Triết khó xử, cô cắn răng trả lời, “Một mình em, có thể làm được.”

Ngày hôm ấy, Thế Triết hôn vợ thật sâu, sau đó xách túi đi làm.

Vì một câu hỏi và một câu trả lời đó, hai vợ chồng Giản Minh và La Thế Triết phải trả giá như thế nào, chỉ có họ mới hiểu rõ nhất, vô cùng vất vả!

Để nhanh chóng thiết lập mạng lưới trong quan hệ làm ăn, La Thế Triết thường đi chiêu đãi khách đến tận khuya, một người không động vào rượu và thuốc lá đã biết uống rượu và hút thuốc, cũng không biết nhậu nhẹt suốt cả đêm ở đâu về, vừa vào nhà đã vội chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Giản Minh muốn chăm sóc anh một chút nhưng La Thế Triết bảo không cần, đuổi cô về phòng ngủ. Có nhiều lúc say rượu về nhà, anh cũng không gọi Giản Minh dậy, nằm co ro ngủ trên ghế sofa. Nửa đêm Giản Minh dậy pha sữa cho con, nhìn thấy cốc nước nằm la liệt từ bếp vào tận phòng khách, La Thế Triết pha trà uống cho tỉnh rượu, chỉ vì uống say quá, nên lú lẫn, giống như con gấu mù tẽ ngô, pha xong cốc này lại quên mất cốc kia.

Cũng không biết tại sao suốt ngày phải tham gia các lớp bồi dưỡng, các buổi giao lưu, thường xuyên đi công tác. Cho dù không đi công tác, thì buổi tối về nhà cũng có cả đống tài liệu phải viết báo cáo, chỉnh sửa, thức đêm làm mới xong, suốt ngày cằn nhằn, “Cơ quan ơi là cơ quan, cơ quan chính là nơi vắt cạn sức lực của mình.” La Thế Triết thức đêm, Giản Minh cũng hạnh phúc theo được một khoảng thời gian, công việc pha sữa ban đêm cho con, anh tiện thể làm luôn. Đông Đông ngoan ngoãn đến mức làm người khác thấy thương, từ trước đến nay cứ uống xong sữa lại ê a một lúc, rồi tự ngủ lúc nào không hay.

La Thế Triết hết lòng hết dạ lo cho công việc, dốc hết tâm trí cho ước mơ bản thân phải vượt trội hơn người khác, mọi việc trong gia đình hoàn toàn do một mình Giản Minh lo liệu, khó khăn vất vả đến nỗi không biết đã hủy hoại bao nhiêu tế bào thần kinh của cô. Trước hết là túng bần về kinh tế, tiền sữa của Đông Đông ngốn một khoản khá lớn, hơn nữa căn nhà tương lai phải sửa sang lại, cũng cần một khoản tiền, vì muốn bảo vệ tình yêu của mình, hai vợ chồng họ đã cãi lại gia đình hai bên