
ng giống như mọi khu vẫn bảo rằng, anh đã ăn cơm ở bên ngoài rồi. Biết là vô ích, nhưng Giản Minh vẫn hỏi, “Thật thế sao?”. Cô hy vọng không phải là sự thật, anh đang đùa với cô.
La Thế Triết trả lời: “Giản Minh, cô biết tôi rất ít khi đùa.”
Nhìn vào đôi mắt của La Thế Triết, Giản Minh tin rằng, anh không hề đùa, thật sự là như thế, không ngờ lại là sự thật! Dường như trong giây lát, tất cả mọi đồ vật đều bị mất màu, chỉ nghe thấy tiếng ù ù bên tai, không biết là tiếng nói của ai biến thành tiếng khóc thê lương, Giản Minh quay đầu lại bỏ chạy ra khỏi nhà, cô quên mang theo ví tiền, quên mặc áo khoác, cái gì cũng không mang theo, lang thang trên phố phường.
Không còn nhớ rốt cuộc đi đến con đường nào nữa, tuyết bỗng rơi, lạnh quá, Giản Minh trốn vào một cửa hàng bán điện máy, khu vực bán ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi đình nổi đám, hình như người vợ cũ tìm ra người tình của chồng, lên cơn giận đánh người tình của chồng sảy thai.
Có mấy cô gái xinh đẹp đang đứng xem, bình luận đủ kiểu bên tai Giản Minh, “Bà vợ đầu này cũng thật quá quắt, vừa già vừa xấu, thế mà cứ ôm khư khư người đàn ông tốt như thế, đánh người ta ra nông nổi này.”
Có cô nói: “Chồng cô ta còn hôn cô ta ư? Một người đàn ông yêu một người đàn bà mới hôn cô ta.”
Lại có cô nói: “Đoạn trước tụi mày có coi không hả? Bà ấy đi vệ sinh còn chẳng đóng cửa, loại đàn bà lôi thôi lếch thếch như thế, ai mà yêu cho nổi.”
Lại có cô nói: “Đâu có nói kết hôn đồng nghĩa với việc ký vào khế ước bán thân đâu, tại sao cứ phải trói nhau lại để sống với nhau cả đời…”.
Giản Minh suy nghĩ, mình đều gặp phải những vấn đề này, đã lâu rồi không hôn nhau với La Thế Triết, cảm thấy vợ chồng già rồi không cần thiết phải như thế. Lôi thôi lếch thếch, đi vệ sinh nhiều lúc cũng quên đóng cửa, thuở Đông Đông còn bé cứ bám dính lấy cô, cô đi vệ sinh không được phép đóng cửa, Giản Minh chiều con, nên quen luôn. Còn một việc nữa, cô thật sự cho rằng, hôn nhân phải kéo dài đến hết cả đời người. Cô sai rồi!
Cái gọi là vỡ mộng, chính là niềm tin bị sụp đổ. Bị phản bội, chỉ mới là sự khởi đầu của vỡ mộng, cái kết của vỡ mộng nằm ở chỗ, bạn cho rằng bản thân bạn vô tội, bị tổn thương, nhưng thế giới xung quanh bạn lại cho rằng điều đó như là lẽ đương nhiên, tự làm tự chịu. Nếu như nói La Thế Triết đánh vỡ tâm hồn của Giản Minh, thế thì khoảng thời gian ngắn ngủi trong cửa tiệm bán điện máy đó, đã làm cho tâm hồn tan vỡ của Giản Minh trở thành một đống cát bụi. Cô cảm thấy cô như bị cả thế giới này ruồng bỏ.
Nhưng mà, sau khi niềm tin mà mình từng vô cùng tin tưởng bị sụp đổ, Giản Minh đứng giữa đống hoang tàn ấy, lấy lại được bình tĩnh, nghi hoặc, sợ hãi, là bởi vì cảm thấy mình còn có thể cất tiếng gọi “cứu tôi với”, cũng nghĩ rằng có người đến cứu mình, nhưng bây giờ đã lâm vào đường cùng, Giản Minh không còn tơ tưởng đến việc có người đến cứu. Cô xin người phục vụ một cốc nước ấm, đứng trước ti vi vừa uống vừa xem, nói: “Bà vợ đầu thảm quá, nếu như không làm gì, đoán rằng sẽ bị người ta chê cười bảo vô dụng, nếu như làm mạnh tay, lại bị người ta bảo là quá quắt, không cách nào giải thích được, thời đại này, vị trí nào cũng có thể ngồi vào được, chỉ đừng leo lên làm bà cả mà thôi.” Vứt cốc giấy vào thùng rác, Giản Minh chẳng thèm nhìn ai, cất bước ra khỏi cửa hàng bán điện máy.
Trời đã tối, giờ này Giản Minh mới phát giác ra là mình đã đi cả ngày rồi, thậm chí cô còn quên mất đến nhà trẻ đón Đông Đông. Đông Đông đi nhà trẻ về không nhìn thấy cô, không biết có buồn hay không? Giản Minh cảm thấy mình có thể về nhà được rồi, liền bước lên một chiếc xe buýt mà có thể đưa cô về đến nhà… “Lần đầu tiên gặp anh, chính là ở trên chuyến xe buýt đó.” Giản Minh nói với bác sĩ Lăng từ nãy giờ ngồi xổm trước mặt cô, kiên trì đến mức chịu không nổi nữa: “Em suýt nữa vấp té, có anh đỡ em, còn giúp em trả tiền xe…”. Cô thở sâu một hơi, cố gắng không để nước mắt trào ra lúc này, “Lúc đó em nghĩ rằng, em phải ghi nhớ con người này, phải trả tiền cho anh, còn phải cảm ơn anh đã nhặt con người đau khổ như em ra khỏi vũng bùn.”
Hành động của Lăng Lệ khó mà phát hiện ra, tay anh đã sờ đến cái điện thoại rung đến lần thứ ba trong túi áo, bấm vào nút từ chối nghe. Giọng nói nhẹ nhàng: “Làm gì khoa trương đến mức đó chứ?”.
Khóe miệng Giản Minh dường như nở một nụ cười, khẳng định: “Thật như vậy mà, bác sĩ.”
“Thật à? Sao chưa bao giờ nghe em nhắc đến nhỉ?”.
“Bởi vì không biết phải nói thế nào.”
“Ok. Hôm nay em nói rồi, nên anh sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lăng Lệ hỏi, “Cứ như thế, em ly hôn với người chồng cũ sao? Không hỏi anh ta vì sao à?”.
“Đương nhiên là không dễ dàng như thế, ngay từ lúc bắt đầu em đã không đồng ý ly hôn…”.
Ngày đó Giản Minh đi về nhà, cửa chính đang mở, cả nhà rối tung lên, La Thế Hoa cũng có mặt ở đó, lo lắng đến phát điên lên, đang trút giận lên anh trai và mẹ: “Chị dâu mà có mệnh hệ gì, con sẽ không tha thứ cho hai người.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Đông Đông vô vọng níu lấy vạt áo của La Thế Triết, khóc sụt sịt: “Cha ơi, con muốn có mẹ.”
Cho dù La Thế Tri