
, đôi chân mày nhíu chặt lại, “Không phải, em cảm thấy hình như em bị sao đó.”
“Sao thế? Chỗ nào không khỏe à?”
Giản Minh ôm lấy ngực, “Rất chóng mặt, buồn nôn.” Cơ thể cô lại lắc lư nữa, Lăng Lệ vội vàng đỡ lấy cô, Giản Minh lắc đầu, “Tại sao trước mắt cứ tối sầm lại, cứ muốn ngã nhào ra đằng trước vậy nhỉ? Là do người em có vấn đề, hay là vì động đất nhỉ?” Nói xong, cả người cô đổ ụp xuống đất.
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành. Lăng Lệ có thể khẳng định không phải động đất, không nói gì thêm, vội vàng ôm lấy Giản Minh chạy vào phía hành lang, cất tiếng gọi, giọng nói cao vút, “Vượng Mẫn, Vượng Mẫn, chuẩn bị glucose…”
Giản Minh cảm thấy cơ thể của mình nặng như một khối chì, muốn cử động một chút cũng không được, cô cuộn người trong lòng Lăng Lệ, cố gắng duy trì ý thức của mình, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim của anh, thình thịch thình thịch, từng nhịp từng nhịp, ổn định, vững vàng, mạnh mẽ, giống như một bức tường cao – giống như một bức tường được xây rất vững chắc, vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ, đứng sừng sững, chứa sẵn năng lượng để vượt qua thời gian, Giản Minh rất muốn cứ nằm tựa vào anh như thế này, cũng không cần phải tỉnh lại làm gì. Kết quả một mũi kim đâm vào đầu ngón tay đau buốt đã làm cô tỉnh lại, cô đã nằm trên chiếc giường bệnh trong phòng y tá, Lăng Lệ chăm chú nhìn vào các con số hiện thị kết quả đo đường huyết trên màn hình, xót xa, “Thế là thế nào? Sao lại gần với chỉ sỗ bị sốc thế này?” Hỏi Giản Minh, “Buổi trưa đã ăn cơm chưa?”
Giản Minh đáp lời vô cùng khó khăn, “Ăn rồi.” Tiếp ngay sau đó thêm một mũi kim vào mu bàn tay, truyền nước đường. Nhưng Giản Minh cảm thấy chỉ một cơn đau này thôi cũng làm cho cô cảm thấy nôn nao trong người hơn, không chịu được túm lấy vạt áo của Lăng Lệ, “Em thấy rất khó chịu trong người.”
”Sẽ nhanh khỏi thôi.” Y tá an ủi cô, đưa cho cô một ly glucose, “Nào, chị mau uống hết đi.”
Giản Minh cố gắng lấy hết sức nâng phần cơ thể phía trên dậy, chỉ uống một ngụm, liền nôn ra lại, vừa ho vừa chúi người ngã về phía trước, có điều cô không rơi xuống giường, mà là rơi vào trong vòng tay của Lăng Lệ, anh đỡ cô dậy tựa vào lòng anh, đưa cốc nước đến bên môi cô, “Nào, uống thêm một chút.”
Trên trán Giản Minh rịn ra một lớp mồ hôi lanh, giống như sắp chết đến nơi, từ chối, “Khó uống quá, rất buồn nôn, bác sĩ Lăng, em có thể không uống được không?”
”Không được, em ngoan một chút nào.” Bác sĩ gần như năn nỉ, “Nghe lời một chút có được không? Uống thêm hai ngụm nữa thôi.”
Giản Minh thực sự nể mặt Lăng Lệ, cố gắng uống hết nửa cốc. Lăng Lệ xin y tá một cái khăn trắng đã diệt khuẩn, dịu dàng, tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt cô, trên trán cô, cả phòng y tá im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Lăng Lệ hỏi, “Lượng đường trước khi ăn là bao nhiêu?”
Y tá báo cho anh một con số, bổ sung thêm một câu, “Trước khi ăn trưa không lâu, cô ấy có bị hạ đường huyết một lần, đã bảo cô ấy về ăn bổ sung thêm.”
Giọng điệu Lăng Lệ tức giận, “Buổi sáng hạ đường huyết, trước khi ăn đường huyết cũng không cao, tại sao không nói một tiếng? Còn dám thêm thuốc cho cô ấy trước bữa ăn nữa?”
Y tá giọng lí nhí, “Lần hạ đường huyết sáng nay quên ghi chép vào.”
Lăng Lệ không nói gì thêm, Giản Minh nghe thấy tiếng thở giận dữ thoát ra từ mũi của anh.
Dìu Giản Minh nằm xuống, Lăng Lệ chỉ quẳng lại một câu nói, “Vượng Mẫn, em xem giải quyết thế nào thì giải quyết đi.”
Vượng Mẫn im lặng trong vòng hai giây, đáp lời, “Sáng nay khi bệnh nhân giường 106, không phải, giường ba sáu đến kiểm tra hạ đường huyết, bác sĩ Mễ có ở đây ạ.”
Giữa phòng trực ban của bác sĩ và phòng y tá, chỉ cần muốn cãi nhau sẽ có thể cãi nhau suốt ngày, ví dụ như viết y lệnh không kịp thời, hoặc là có y lệnh rồi nhưng lại không đăng ký, hoặc lại là nếu phải xuống địa ngục thì phải đi cùng nhau, đừng hòng nghĩ rằng đưa mình ra khỏi dánh sách là xong gì gì đó. Lăng Lệ nói với Vượng Mẫn, “Thế này đi, em xem phải giải quyết chuyện của em như thế nào thì cứ làm như thế ấy, tôi làm theo cách của tôi.” Không có ai lên tiếng nữa, Lăng Lệ ngồi xuống, mở quyển theo dõi bệnh tình của Giản Minh ra, lấy bình Insulin của cô ra, đổi thuốc tiêm, chỉ định lại liều lượng sử dụng, dùng sức ký tên vào đó, thả mạnh bút xuống. Bước đến trước giường hỏi Giản Minh, “Bây giờ thế nào rồi?”
”Đỡ hơn một chút rồi.” Giản Minh đáp lời. Cảm giác nôn nao bớt đi nhiều, nhưng cảm giác hoảng sợ vẫn lẩn quẩn trong cơ thể cô.
“Anh đưa em về phòng bệnh”, Lăng Lệ dìu Giản Minh đứng dậy, một tay đỡ bình truyền, một tay ôm lấy cô. Bây giờ tâm trạng của Lăng Lệ không khác gì với người nhà của bệnh nhân, người anh để tâm mà người khác lại chẳng để ý, chẳng coi trọng, không biết phải tức giận như thế nào đây.
Giản Minh cất bước đi rất khó khăn, cảm giác cơ thể nặng như chì nhiều lúc làm cô muốn ngã gục. Đi qua hành lang với vô số người bệnh, chào hỏi những người bệnh cô quen biết, còn phải chống đỡ với không biết bao nhiêu anh mắt kinh ngạc của mọi người, cô này cũng dữ quá ha, đích thân phó chủ nhiệm Lăng dìu cô về phòng bệnh. Trong lòng Giản Minh vô c