Snack's 1967
Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322611

Bình chọn: 9.00/10/261 lượt.

hông kìm được mà đồng cảm với

nhân vật trong phim liền khóc ròng ròng.

Mạnh Đình thân thể to

dài thoải mái dựa vào trên sô pha, anh cũng ở đây Xem cuộc vui" —— nhìn

thấy cô cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, mắt mở lớn nhìn ti vi chằm chằm.

"Này. . . . . . Người kia đáng thương lắm sao?"

"Ừ, nhà cô ấy phá sản rồi, ba cô ấy cũng sắp qua đới . . . . . ." Đều là do người biên kịch đáng chết kia, tại sao có thể viết ra câu chuyện giống

tình cảnh của cô như vậy chứ? Xem thế này, cái loại cảm động dẫn đến

kích động, liền khiến cô mất khả năng khống chế.

Nghĩ đến ba của

mình, Ân Đệ nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cô làm cái gì cũng không giúp

được, không chỉ lúc ba bệnh nặng dẫn đến bị mù sau đó qua đời, hay là

lúc em gái khóc lóc kể lể uất ức, Ân Đệ cảm thấy mình bất lực liền khóc

rống lên.

Thật không hiểu nổi, nói khóc liền khóc luôn sao? Nghe thấy thanh âm hỉ mũi của cô gái bên cạnh, Mạnh Đình nhíu lông mày.

Anh không chịu nổi khi nhìn phụ nữ khóc. Chỉ là, giờ phút này còn có một

loại cảm giác không thể nói ở trong ngực anh —— Anh không cách quen được cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mắt này, lúc này lại lộ ra bộ dáng đáng thương.

"Không nghĩ tới cô lại thích khóc vậy."

Cảm giác trong lời nói của anh có sự chế nhạo, Ân Đệ trong nháy mắt tức giận, "Đó là do anh không có sự đồng cảm!"

"Đây chẳng qua chỉ là một vở kịch."

"Không phải diễn kịch, ít nhất đối với tôi mà nói là không phải! Anh căn bản

cái gì cũng không biết!" Cô quát to lên, lại muốn khóc.

Vẫn là

tính cách có gai gương mặt quật cường như trước, nhưng bây giờ trong mắt Mạnh Đình cũng không thấy sự chanh chua đanh đá. Ngược lại, trái tim mơ hồ có loại cảm giác loạn nhịp .

Là thương hại sao? Loại cảm giác lạ lẫm quá mơ hồ này thật khó hiểu, anh chỉ biết mình thà bị cô nói móc còn hơn……

"Sao lại tự đi tìm khổ cho mình như vậy?" Chủ động cầm lên cái điều khiển ti vi, tùy tiện đổi lại kênh là điều duy nhất anh có thể làm.

Ân Đệ cố gắng để cho mình khôi phục lại bình tĩnh, bên tai chợt truyền đến giọng nói của anh ——

"Cô gái trên ti vi nhìn rất giống cô."

Chỗ nào? Ân Đệ không nhìn còn khá, vừa nhìn lập tức đỏ mặt lên. Nhưng thấy

trên màn hình cô gái đang ở trong lòng một người đàn ông hưởng thụ vuốt

ve an ủi, vẻ mặt vô cùng say mê.

"Nói bậy! Giống chỗ nào hả?."

Thật nghi ngờ ánh mắt của anh, lại dám nói cô giống cô diễn viên đóng

vai đào hát (người hát kịch) trong ti vi kia?

"Má có mấy phần giống nhau, chỉ là vóc người. . . . . ." Anh quay lại nhìn người cô đánh giá, nhưng không nói tiếp đoạn sau.

Ai có thể nhịn, không thể nhẫn!

"Mạnh Đình, anh như vậy là có ý gì?"

Nhìn cô gái mắt đang trừng lên, hai tay chống eo tỏ vẻ hung ác, Mạnh Đình

khẽ cười."Không có gì, chẳng qua là cảm thấy dáng này vẻ của cô, tôi

nhìn quen hơn."

Ân Đệ nháy mắt mấy cái. Anh đang cố ý sao? Chẳng lẽ. . . . . . Chỉ vì không muốn nhìn cô đau lòng rơi nước mắt sao?

Cố gắng áp chế không cho mình suy nghĩ quá nhiều, Ân Đệ cố lên giọng nói:

"Tôi như thế nào có quan hệ gì tới anh? Tôi nhớ là chúng ta quen biết

nhau chưa được bao lâu."

"Vậy sao?" Anh nói rất nhẹ nhõm tự nhiên: "Cô không nói, tôi đúng là đã quên, thì ra là chúng ta quen biết nhau chưa lâu."

"Quên? Tôi thấy anh là đang cố ý đúng không? Anh muốn nhanh làm quen với tôi,

mục đích là muốn tôi giúp mai mối cho em trai của anh."

"Có lẽ." Anh không thèm để ý chút nào lên tiếng: "Chẳng lẽ cô không hi vọng cùng tôi thân thiểt hơn một chút sao?"

"Tôi vì sao phải hi vọng như vậy?" Ân Đệ trợn to mắt.

"Bởi vì. . . . . ." Anh mín miệng lại, cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi cho là, nên coi mình như một chú rể rùa vàng."

Ân Đệ há to mồm, cố gắng đọc suy nghĩ trên gương mặt đang đánh trống lảng

của anh, cô bật cười rồi. Sau đó, dùng vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối khoa

trương, nói: "Nhưng quá đáng tiếc, con rùa vàng này tốc độ quá chậm."

"Đó có phải là chỉ tiếc không gặp sớm không?"

"Ừ." Miệng uống một hớp trà to, cô trả lời, quét mắt nhìn anh một cái, nhất

thời ngụm trà đã nuốt vào bụng như được đun sôi một lần nữa, làm cô cả

người nóng rực lên.

Không phải là đang nói đùa sao? Ánh mắt của anh làm gì mà chuyên chú như vậy?

Không thể tiếp tục chơi được nữa! Người đàn ông này cô không đủ khả năng đối phó.

"Anh có muốn uống cái gì không? Nước trái cây? Hay cà phê?" Không khí lập tức trở nên mập mờ, cô bối rối đứng dậy.

"Có là được rồi." Điểm này anh rất dễ tính.

"Có người nào nói cho cô biết, lúc cô đỏ mặt trông rất đáng yêu không?"

Ân Đệ đang lấy ly nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, anh lại đột nhiên nói một câu, làm hại cô thiêu chút nữa làm rơi cái ly xuống.

Cô chỉnh nhanh lại thần sắc, cầm chắc ly nước trái cây.

Cô không dám nhìn vào mắt của anh, cứng ngắc nói: "Đáng yêu ——nhưng không

thể tùy tiện yêu." Một câu nói thô tục, nhưng cũng là từ ngữ nhắc nhở

chuẩn xác nhất .

"Cô nghĩ nhiều quá rồi."

Trừng mắt nhìn

người đàn ông đang tao nhã uống nước tái cây kia, Ân Đệ bắt đầu hối hận

rồi. Cô nên đuổi anh đi ngay từ đầu mới phải!

"Có điều, tôi vẫn còn phải cám ơn cô."

"Không cần, dù