
ạo thành tổn thương không thể tránh né
Mà sự chủ động của anh
cũng chỉ là thành hành vi đang chờ đợi –
Chờ đợi cô nguyện ý tiếp
nhận anh, cho nên anh thả chậm cước bộ, phối hợp quy tắc của cô; Dù cho cũng
không tin tưởng duyên phận, chỉ tín nhiệm chính mình, nhưng lúc đối mặt với cô,
anh lại nguyện ý phá lệ, đơn giản là vì cô là tình yêu của anh, có thể gặp mà
không thể cầu.
Một tiếng nổ ầm vang,
phá vỡ suy nghĩ của anh, anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một màn mưa chiếu
nghiêng xuống, tí tách rơi trên cửa kính, làm cho anh nhớ lại ngày bọn họ quen
biết, trời cũng mưa như thế này –
Đó là một trận mưa rất
lớn, phảng phất vĩnh viễn cũng sẽ không dứt……
Đàm phán thất bại, cục diện vượt khỏi tầm khống chế,
điều này không có trong dự đoán của anh. Tình huống vốn được khống chế trong
lòng bàn tay, chỉ là có chuyện ngoài ý muốn, người đứng sau bán đứng anh lại
chính là tâm phúc mà cha anh nể trọng nhất!
Mưa to giàn giụa, trời mưa mà phảng phất như ngày tận
thế vậy, mưa kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, anh không hiểu được làm sao mình có
thể sống sót được…. Chỉ có thể bán mạng chạy trốn.
Từ nơi kinh doanh ồn ào, một đường chạy đến một cái
thôn nhỏ yên tĩnh, bởi vì vừa thoát khỏi nội tặc truy đuổi, anh không thể xác
định được là còn có người nào chờ anh đang lúc gặp nạn mà thừa cơ hãm hại hay
không, cho nên anh không thể trở về cầu viện. Mà cảnh sát cũng đã để mắt tới
anh từ lâu, bây giờ gặp nội phản là anh gặp chuyện không may, lại còn có người
chết, anh càng không thể đi tìm cảnh sát. Anh là phần tử hắc đạo, người bình
thường tuyệt đối sẽ không muốn giúp anh để tự tìm phiền toái, Hạ Anh Đông phi
thường hiểu rõ, lần này anh chỉ có thể dựa vào chính mình!
Trời mưa đến nỗi muốn che kín tầm mắt của anh, nên
nhìn không rõ lắm tình huống trước mắt, cộng thêm miệng vết thương khiến cho
anh toàn thân nóng lên, làm cho anh bước đi lảo đảo, chỉ có thể dừng lại, băng
bó miệng vết thương một chút, sau đó mới tiếp tục đi.
Mưa rơi không ngớt, bước tiến của anh cũng không vì
vậy mà dừng lại, anh không biết nên đi tới chỗ nào mới có thể thoát được, chỉ
xác định nếu muốn sống thì phải tiếp tục đi, đi tiếp cho đến khi tìm được chỗ an
toàn nhất mới có thể thư giãn mà nghỉ ngơi.
Mà ở đâu mới có thể làm cho anh yên tâm đây?
Những trưởng bối kia đều là người trông nom anh lớn
lên, từ trước đến nay anh tín nhiệm nhất chính là bọn họ, nhưng hôm nay bán
đứng anh cũng là bọn họ, chẳng lẽ bọn họ chỉ vì lợi ích trước mắt, mà tất cả
đều không quan trọng sao? Hay là nên nói vì lợi ích kia mà không xem những thứ
khác ra gì nữa, kể cả anh em cùng vào sinh ra tử năm đó sao?
Nghĩ đến đó Hạ Anh Đông đang bước đi, mà không khỏi
nhếch khóe miệng lên nhàn nhạt đùa cợt.
Cha anh cả đời vất vả dốc sức làm việc, cuối cùng lại
trở thành mục tiêu dòm ngó của người khác. Nghĩ đến cha mình bởi vì không bỏ
được những người anh em này, thậm chí mất đi người vợ yêu dấu của mình, như vậy
có đáng giá không? Anh không khỏi vì cha mà cảm thấy đau xót, cũng vì sự kiên
trì của mình mà cảm thấy thật ngây thơ.
Sau khi mẹ anh qua đời, anh lấy cha làm tấm gương học
tập, kết quả lại rơi vào kết quả như vậy.
Anh em là nghĩa khí ư?!
Anh em như tay chân
ư?!
“Phi!” Chỉ vì những ích lợi trước mắt, căn bản không
có anh em gì hết!
Anh từ từ đi. Hình như phía trước là một
kho hàng, anh cạy cửa trốn vào trong đó. Hôm nay nhất thời có thể trốn thoát,
chỉ cần chống đỡ đến lúc chú của anh đến, anh sẽ được an toàn.
Hôm nay người anh tín nhiệm duy nhất chỉ còn lại có
chú mình, nếu như ngay cả chú ấy cũng phản bội anh, vậy anh thật sự là chỉ còn
con đường chết.
“A! A!” Miệng vết thương đau đớn làm anh nghiến răng
nghiến lợi, mà rõ ràng toàn thân đều dính ướt, toàn thân anh lại tương đối
nóng, thân thể không còn tự chủ được mà phát run.
Không phải hôm nay anh sẽ chết ở chỗ này đấy chứ? Nếu
đúng là như vậy thì cũng không tồi, ít nhất đừng để anh chết trong tay của
những lũ người kia!
Suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, anh mệt mỏi như muốn ngủ,
nhưng lại phải bảo trì cảnh giác, khi còn sống cha thường nhắc nhở anh, người
như bọn họ căn bản không có giấc ngủ thật sự, bởi vì tùy thời, tùy chỗ lúc nào
cũng phải coi chừng, nếu không sẽ không thể thấy được mặt trời của ngày mai!
Mặc dù loại thuyết pháp này đã rất cũ rồi, nhưng lại
rất có tác dụng, ít nhất cha anh chết bởi bệnh tim, mà không phải do người thân
sát hại.
Mẹ anh lúc trước khi chết, từng dặn dò anh ngàn vạn
không thể dẫm lên vết xe của cha, nếu như hôm nay anh chết tại đây, mẹ nhất
định sẽ thất vọng, cho nên anh không thể chết được!
Trải qua kinh nghiệm lúc này, anh đã đối với cái gọi
là hắc đạo bang phái hoàn toàn hết hy vọng, anh muốn sống, muốn thay đổi, anh
cần tuân thủ ước định cùng mẹ, muốn một lần nữa có cơ hội sống lại, anh còn có
rất nhiều, rất nhiều chuyện chưa làm được……
“Cạch!” Đèn điện tại trong nháy mắt sáng lên.
Điều này làm cho suy nghĩ hỗn loạn của anh lập tức tập
trung trở lại, tầm mắt nhìn thẳng ra cửa. Chỗ đó có một cô gái đang đứng, cô
nhìn