
lứa, vì vậy cô rất cô đơn từ lần gặp mặt đầu tiên liền thích dính lấy anh, sau lại biết anh buổi tối luôn ngủ không ngon, liền xung phong nhận việc nói muốn cùng anh ngủ.
Anh khi đó, là thật rất ưa thích Đường Y Nặc giống như từ đồng thoại trong tòa thành đi ra, mắt to, cái mũi nhỏ, môi hồng hồng cùng lông mi thật dài, da so với bất kỳ một nữ sinh nào trong lớp anh đều muốn sáng trong như nước, thời điểm cười lên giống như là có thể đem về tất cả ánh sao, giống như là mộng cảnh đẹp nhất của một thiếu niên, ngọt ngào, lưu luyến lại tinh khiết.
Thật ra thì tướng ngủ của cô gái nhỏ từ trước đến giờ rất tốt, cô có thói quen được dỗ dành nuông chiều cũng sẽ không có người an ủi, trừ mỗi đêm trước lúc ngủ cho một nụ hôn ngủ ngon thì gần như không có cảm giác tồn tại, nhưng anh cũng không gặp ác mộng nữa.
Tình huống hai người ngủ chung kéo dài hơn mười ngày, tình trạng Diệp Hân Dương dần dần chuyển biến tốt, người vẫn gầy như cũ, chỉ là trên mặt có thần thái, ngũ quan vốn là dáng dấp được, nhìn qua càng đẹp trai hơn người.
Khi đó anh thật sự rất thích Đường Y Nặc, cho dù những thứ kia đều là tính khí giàu sang của một đại tiểu thư, nhìn trong mắt anh cũng rất đáng yêu, chỉ cần có thời gian, hai người liền dính vào nhau, như hình với bóng.
Vậy mà, một ngày nào đó tỉnh lại, Diệp Hân Dương phát hiện trong quần lót ươn ướt một mảnh, lần đầu tiên thiếu niên mười bốn xuất tinh trong mơ, ác mộng làm khốn nhiễu anh biến thành mộng xuân, mà trước mắt cô gái nhỏ không tới mười tuổi này lại thành nữ chính trong giấc mộng đó.
Sự phát hiện này giống như một đạo tia chớp, lập tức làm anh như bị sét đánh, chưa bao giờ nghĩ tới thế nhưng mình đối xử như vậy với một cô gái nhỏ một lòng một dạ vả lại đối xử tốt với mình không chỗ nào che giấu, ôm lòng riêng xấu xa như vậy, anh gần như bị cảm giác tội ác khổng lồ trước nay chưa từng có ép vỡ, bắt đầu cảm giác mình rất bẩn thỉu, vô luận như thế nào cũng không thể dụ dỗ cô gái nhỏ giống như công chúa này.
Vì vậy, anh cùng Đường Y Nặc nói về sau anh không cần cô bồi bạn, Đường Y Nặc đối với người anh trai này đang để ý, làm sao có thể đồng ý, nhưng Diệp Hân Dương lại đưa ra không được lý do chân chính, cuối cùng chỉ có thể nói anh không có thói quen cùng người khác ngủ chung.
"Nhưng lúc trước anh rõ ràng không ngại mà!"
"Bởi vì khi đó một mực gặp ác mộng, ở chung một chỗ với em bởi vì không ngủ được rồi lại gặp ác mộng, nhưng sau này anh đã hiểu, dù sao vẫn gặp ác mộng giống vậy cả đêm chưa chợp mắt được."
Bị buộc nóng nảy, Diệp Hân Dương cơ hồ bị cảm giác tội ác tiêu diệt,tay tràn đầy mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại miệng bắt đầu tùy ý nói bậy, chỉ muốn đưa cô gái nhỏ này đẩy đi càng xa càng tốt, lại không ý thức được lời nói này thật sự quá đả thương người, còn đối với người kiêu ngạo hơn tính mệnh, cho tới bây giờ được nâng ở lòng bàn tay, Đường đại tiểu thư ngay cả câu không tốt cũng không có nghe qua.
Diệp Hân Dương nhớ đến thần sắc lúc ấy của Đường Y Nặc, hất cằm lên, ánh mắt quật cường, cắn chặt môi dưới đến thấy được ấn ký xanh trắng, lại cũng không nói lời nào, xoay người rời đi.
Khi đó Đường Y Nặc còn không có sắc bén lại phách lối, có ý tốt bị ghét bỏ, cho dù bị thương nhiều hơn nữa, cũng không biết nên phản kích như thế nào, cho nên chỉ có thể không nói tiếng nào tức giận rời đi.
Sau lại, Đường Y Nặc cũng không quấn muốn ngủ chung nữa, quan hệ của hai người cũng lâm vào cục diện bế tắc, Đường Y Nặc mỗi lần nhìn thấy anh liền giương mắt nhìn bầu trời, không chút do dự xoay người rời đi, mà Diệp Hân Dương thẹn trong lòng, cũng không dám lại đi trêu chọc cô.
Anh vẫn tưởng nhớ về chuyện tình của Đường Y Nặc, cũng không hề cả ngày nghĩ tới cha mẹ nữa, vì họa được phúc, tuy nhiên có lúc sẽ rối rắm đến không thể ngủ được, nhưng quả thật không còn gặp ác mộng nữa.
Đường Y Nặc sợ nhất sấm chớp đùng đùng, nhiều lần, Diệp Hân Dương đi ngang qua cửa phòng của cô, từ cửa phòng mở rộng ra trông thấy bóng dáng nhỏ đó co rút thành một cục, thật muốn vọt vào ôm lấy cô nói: đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.
Có một lần, cuối cùng anh không nhịn được, nhấc chân vọt vào.
Mà khuôn mặt đối diện với anh, vốn đang sợ phát run lại đứng lên, "Có chuyện gì sao?"
"Bên ngoài đang có sấm sét. . . . . ." Nhìn về phía Đường Y Nặc cố làm ra vẻ kiên cường, Diệp Hân Dương có chút cảm thấy đau lòng, càng thêm cảm thấy rất xin lỗi cô, anh nhỏ giọng nói qua.
"A, vậy thì thế nào?" Rõ ràng sợ đến lông mi đều đang run rẩy, Đường Y Nặc vẫn còn bày ra thái độ không thèm quan tâm.
Diệp Hân Dương há mồm muốn nói, nhưng mà rốt cuộc không nói gì nữa, nắm chặt quả đấm, trầm giọng lưu lại một câu: "A, anh đi nha." Cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Y Nặc thấy anh đi, đáy lòng chợt sinh một cỗ lửa giận không giải thích được, giận đến cắn môi, đợi đến khi anh đi xa không nhìn thấy nữa, mới một tay lấy toàn bộ gối ôm có thể đụng đến trong tầm tay ném xuống mặt đất, có lẽ lúc ấy cô cũng không phải muốn cự tuyệt, chỉ là có chút bỏ xuống mặt mũi không được, dù sao trước mắt hai người đang