Insane
Bí Mật Của Ông Xã Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Bí Mật Của Ông Xã Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321951

Bình chọn: 9.00/10/195 lượt.

n, đi

tìm, chỉ cần một cái nhăn mày, anh sẽ biết ngay, cô đang nghĩ gì, chỉ

cần một nụ cười của cô, anh sẽ ngây ngô vui vẻ suốt cả ngày.

So

với Tĩnh Huy, cô càng tin vào tình yêu của anh hơn. Cô chạy đi, rời khỏi căn nhà đó, cô không còn muốn nhìn thấy họ nữa. Khi cô yêu ai, cô sẽ

yêu hết mình, sẽ móc tim móc phổi để yêu người đó, vì vậy, khi bị phản

bội, cô đau như lục phủ ngũ tạng bị khoét đi.

Cô đau đớn tột

cùng, đồng thời, cô cũng thấy may mắn, ít nhất, người cô lấy, không phải anh ta. Vừa khóc vừa chạy đi, cô đã không để ý một chiếc xe đang lao về phía mình.

Khi cơn đau đớn ập tới, trước mắt cô nhòe đi, tự

nhiên, cô muốn nhìn thấy Mục Cẩn, người chồng không mong muốn của cô.

Anh luôn yêu thương cô như vậy, tuy tình yêu đó, còn kèm theo một sự độc chiếm đến bệnh hoạn, điên cuồng, cô rất muốn biết, nếu anh nhìn thấy cô như thế này, anh sẽ có vẻ mặt gì.

Chắc sẽ đau lòng lắm, hoặc sẽ

rất tức giận, chắc sau đó, anh sẽ lấy dây xích, xích cô lại một chỗ, để

cô không thể đi đâu. Chỉ là lần này, cô không thể biết được anh sẽ làm

gì, vì cô đã chìm vào một giấc ngủ dài, dài đến nửa năm sau. Cho đến khi tỉnh lại, thì đã không nhớ gì nữa rồi.

Đỗ Mạn Linh mở mắt,

đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc, im lặng một lát, cô lại quay sang trái, không ngoài ý muốn, Mục Cẩn đang ở bên cạnh cô, anh gục xuống bên giường, nhắm mắt lại. Cảnh tượng này thật quen thuộc, lần đó khi hôn

mê tỉnh lại, cô cũng nhìn thấy anh như vậy.

Như là cảm thấy gì,

Mục Cẩn hơi động một cái, sau đó mở mắt. Thấy cô đã tỉnh, anh liền lo

lắng hỏi:” Tiểu Linh, em tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không, có

đói không?”

Anh đưa tay lên trán cô, sau đó vuốt mặt cô, thấy cô vẫn im lặng nhìn mình, anh hỏi:”Tiểu linh.”

Đỗ Mạn Linh nhìn Mục Cẩn, trong mắt anh là sự lo lắng, dịu dàng, đau lòng, tay anh chạm vào cô, động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm cô đau. Đột nhiên, Đỗ Mạn Linh cười một cái:

-“Ông xã! Em muốn ăn lẩu!”

-“A, được!” – Mục Cẩn cười nhìn cô, sủng nịch nhéo cái mũi cô, sau đó hôn

nhẹ vào môi cô, rồi mới chịu đứng lên:”Em đã muốn ăn, anh sẽ làm cho em

ăn, em chờ một chút, chừng nào xong, anh sẽ gọi.

Đỗ Mạn Linh nhu

thuận “ừm” một cái, còn dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay anh, khiến anh hơi

ngứa, thấy cô thật sự không sao, lúc này mới yên tâm đi nấu lẩu.

Sau khi Mục Cẩn đi,

Đỗ Mạn Linh cũng ngồi dậy, cô đưa tay lên trán xoa xoa. cô đã nhớ lại

tất cả, những chuyện về bản thân, về cô nhi viện, về Tĩnh Huy và…về anh.

Việc anh lựa chọn gạt cô, sau khi cô tỉnh lại, không hề nằm ngoài ý muốn.

Anh rất yêu cô, ngay từ khi còn bị anh giam cầm thì cô đã biết. Nhưng cô lại rất sợ cái tình yêu đó của anh, tình yêu của anh quá dữ dội, quá

cuồng dại, như thể nó có thể hủy diệt mọi thứ.

Cho dù trước khi

bị tai nạn, lúc nhận ra sự phản bội của Tĩnh Huy, cô từng nghĩ đến việc

sống bên cạnh anh, vì ít nhất, anh sẽ không bao giờ phản bội cô., nhưng

điều đó cũng không có nghĩa là cô không sợ anh.

Một người bị

giam giữ mấy tháng trời, bị đối xử biến thái, bị cường bạo, nếu như cô

ta còn có thể hoàn toàn không nghĩ gì mà đi yêu người đó thì chắc chắn

cô ta có bệnh.

Cô không bệnh, thế nên khúc mắc của cô đối với anh đến lúc đó vẫn còn.

Nếu như cô không bị tai nạn, nếu như lúc đó cô về bên cạnh anh, hoặc là bị

anh bắt được. Saub đó lại sống một cuộc sống bị giam cầm như trước, thậm chí là hơn trước, thì có lẽ, kết cục sau cùng là cô không thể chịu nổi

mà rời xa anh, dùng bất cứ cách gì, kể cả chết, để giải thoát chính

mình.

Thế nhưng, ông trời lại cho hai người một cơ hội. Cô bị

tai nạn giao thông, sau khi tỉnh dậy còn mất hết trí nhớ, cô mất hết

tất cả, chỉ còn lại anh, chỉ có thể dựa vào anh, ỷ lại anh. Điều này

khiến anh yên tâm hơn, cũng bởi vì như vậy, cô đã nhìn thấy một mặt khác của anh, một mặt anh đã không thể hiện ra hoặc nên nói, cô không cho

anh cơ hội thể hiện ra.

Một người đàn ông thâm tình, hết sức yêu

thương vợ mình, cho dù cô ấy có hôn mê cũng không bỏ, người đàn ông khi

vợ không thể cử động được thì chăm sóc cho cô từng tí, từ ăn uống đến đi vệ sinh. Một người đàn ông cao cao tại thượng, dán cái mác tinh anh như anh, lại vì vợ mà giặt đồ, tẩy đồ lót phụ nữ. Khi cô đến kì sinh lý,

anh còn cẩn thận hơn cả cô.

Một người đàn ông yêu mình hết lòng

như vậy, nếu như còn không động lòng, thì cô đã không phải là người. Vì

vậy, sau khi nhớ lại, cô lại càng yêu anh.

Nhưng cô lại không

thể nói cho anh biết việc mình đã nhớ lại, ít nhất bây giờ thì không

thể. Cô hiểu tính anh, nếu anh biết cô đã nhớ lại, việc đầu tiên anh làm sẽ là nhốt cô lại, chắc chắn rằng cô không thể đi đâu, không thể rời

khỏi anh, cô sẽ quay về cuộc sống như lúc trước.

Bởi vì, lúc này

anh còn đang nghĩ, hạnh phúc hiện có là do cô đã mất đi trí nhớ, nếu như cô nhớ lại, cô sẽ lại là một Đỗ Mạn LInh ghét anh, hận anh. Việc anh

chuyển nhà, tiêu hủy hết mọi thứ liên quan đến quá khứ của cô, còn bịa

ra những lời nói dối đã nói rõ, anh không muốn cô nhớ lại.

Trăm

ngàn suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Một lúc sau, cô đứng dậy, r