
n với cô ấy
là bất đắc dĩ, người anh yêu là em, mà em, cũng yêu anh mà!”
Đỗ
Mạn Linh ngây ra, không ngờ Tĩnh Huy sẽ nói ra điều này, cho dù anh ta
biết cô không mấtt trí nhớ, thì anh ta cũng nên biết, cô đã có chồng,
còn anh ta đã lấy Hà Thi Mạn, đây là điều không thể thay đổi, huống chi
bây giờ, cô rất yêu Mục Cẩn.
-“Có vẻ như học trưởng cũng không có điều gì quan trọng muốn nói, vậy thì tôi đi đây, chồng tôi sắp về nhà
rồi, nếu không thấy tôi ở nhà, anh ấy sẽ lo lắng.”
Tĩnh Huy nhìn thấy Đỗ Mạn Linh đứng lên, không chút do dự quay lưng bước đi thì anh mới không kiềm được là lớn:
-“Anh ta đã lừa em!” – Nhìn thấy Đỗ Mạn Linh dừng bước và quay lại, anh cho
là Đỗ Mạn Linh tin lời mình, Tĩnh Huy bước đến trước mặt Đỗ Mạn Linh,
nói: “Mục Cẩn đã lừa em, em vốn không yêu anh ta, em còn từng bị anh ta
bắt cóc, giam cầm suốt mấy tháng trời, em rất hận anh ta, thà chết cũng
muốn thoát khỏi anh ta. Vì điều đó nên em mới bị tai nạn, sau khi em mất trí nhớ, anh ta đã lừa em, thật ra người em yêu là anh, hai chúng ta
vốn là người yêu, chuyện này chỉ cần em đến đại học A để hỏi thì ai cũng có thể biết. Chính Mục Cẩn đã cướp em khỏi anh.”
Tĩnh Huy kích
động nói, từ lần nhìn thấy Đỗ Mạn Linh ở siêu thị, nhận ra cô ấy có thái độ kì lạ với mình, anh liền nghi ngờnên mới cho người điều tra, không
ngờ lại nhận được kết quả như vậy.
Đỗ Mạn Linh đợi cho Tĩnh Huy
nói hết, mới bình tĩnh nhìn anh: “Tĩnh Huy, anh nên biết, từ khi nhìn
thấy anh và Hà Thi Mạn ở trên giường, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Nhìn thấy nét không thể tin trên mặt Tĩnh Huy, Đỗ Mạn Linh nói tiếp: “Anh
biết tính của tôi mà, hiện giờ cuộc sống của tôi rất tốt, anh ấy rất yêu thương tôi, tôi cũng...yêu anh ấy, Tĩnh Huy, chúng ta kết thúc rồi, bây giờ anh lại có Hà Thi Mạn, tôi có anh ấy, chúng ta đều đã có cuộc sống
mới. Tôi không muốn anh làm hỏng nó.”
Tĩnh Huy không thể tin được, từng lời từng lời Đỗ Mạn Linh thốt ra, như đang nói với anh một sự thật rõ ràng: “Tiểu Linh em…em…”
-“Tôi nhớ lại tất cả rồi!” – Đỗ Mạn Linh bình tĩnh nói ra câu nói còn chưa nói hết của Tĩnh Huy. Tĩnh Huy bắt lấy hai
bên vai của Đỗ Mạn Linh, anh không thể chấp nhận được, người con gái
này, từng là của anh, vậy mà bây giờ cô lại có thể bình tĩnh ở trước mặt anh nói lời yêu người khác,anh thật không cam tâm.
-“Tiểu Linh,
nhưng anh ta đã lừa em, anh ta gạt em như vậy, anh ta không yêu em. Em
đang sợ đúng không, sợ anh ta sẽ gây bất lợi cho người thân của em,
không sao, em đừng lo, lần này, anh sẽ giúp em, giúp em rời khỏi anh
ta.”
-“Cô ấy sẽ không rời khỏi tôi!” – Một giọng nói trầm, mang
đầy sự áp lực lẫn vào đó là sát khí nặng nề vang lên, khiến cho Tĩnh Huy lẫn Đỗ Mạn Linh đều giật mình.
Ngay khi cô chưa phản ứng được
gì, thì cô đã bị một cánh tay hữu lực, mạnh mẽ kéo mạnh, thoát khỏi bàn
tay của Tĩnh Huy và nhào vào một lồng ngực cứng rắn nhưng đầy lạnh lẽo,
chứ không ấm áp như xưa.
Mục Cẩn ôm chặt Đỗ Mạn Linh vào lòng,
sau đó nói với Tĩnh Huy: “Tĩnh thiếu gia cũng nhàn rỗi quá, còn đi lo
chuyện nhà của chúng tôi nữa, nếu như có thời gian rảnh, thì đi mà lo
chăm sóc cho sự nghiệp nhà mình kìa, nếu không để nó mà xảy ra chuyện
gì, thì anh có muốn làm Tĩnh thiếu gia, cũng không được nữa rồi.”
Nói xong, Mục Cẩn mạnh mẽ kéo Đỗ Mạn Linh rời khỏi. Bàn tay cô bị anh nắm
rất đau, anh không có vẻ thương tiếc như thường ngày, hiện giờ trong
anh, chỉ đầy sự giận dữ. Đỗ Mạn Linh thấy vậy, liền muốn lên tiếng giải
thích:
-“Ông xã, có phải anh đã hiểu lầm cái gì không, thật ra em và anh ta cũng không có nói gì hết, anh ta muốn em rời khỏi anh, nhưng
em đã không đồng ý, người em yêu hiện tại là anh, anh là chồng của em.
Em không có muốn rời xa anh.”
Đỗ Mạn Linh thấy cô nói rất nhiều nhưng anh lại không có phản ứng nào, cứ chăm chăm lái xe, khiến cô càng lo hơn.
Một lúc sau, xe đã lái tới biệt thự. Mục Cẩn liền ném chìa khóa cho tài xế trong nhà, sau đó kéo thẳng cô lên phòng.
Đỗ Mạn Linh lại tiếp tục nói: “Ông xã, nãy giờ anh có nghe em nói không,
em nói em không rời xa anh, em muốn ở bên cạnh anh, em sẽ không đi đâu
hết, anh đừng như vậy.”
Mục Cẩn đứng im nghe cô huyên thuyên một hồi, mới trầm mặc nói: “Em đã nhớ lại tất cả rồi!”
Đỗ Mạn Linh nghe thấy anh hỏi thì giật mình, sau đó, gật nhẹ đầu: “Nhưng em sẽ không rời xa anh mà.”
Cô những tưởng cô nói nhiều như vậy anh sẽ hiểu, nào ngờ lúc này anh nói:
“Anh không tin em, lúc trước, em cũng từng có một thời gian rất ngoan,
khiến cho anh thả lỏng cảnh giác, sau đó, em trốn đi. Lần này, anh sẽ
không tin em nữa.”
Đỗ Mạn Linh nghe anh nói vậy thì tức muốn
chết, cô liền không kiềm được mà thốt ra: “Nếu như em muốn rời khỏi anh, em đã rời khỏi lâu rồi, đâu có đợi đến lúc này. Hơn nữa còn có kinh
nghiệm lần trước, em còn sợ anh sẽ tìm ra em sao.”
Thật ra cô
muốn nói, cô nếu đã muốn rời khỏi anh, thì đã trốn mà không đợi đến bây
giờ,cô có cách trốn đi mà không khiến cho anh tìm được, cô căn bản không phải bận tâm điều gì, nhưng cô đã không trốn, cô đã không rời xa anh.
Chỉ là khi nghe xong