
nh? Tìm một người đóng giả Nghê Hải Đường không phải là lừa gạt thì là gì? Tớ nghĩ anh ta can bản là muốn ăn cậu rồi." Cố Yên Nhiên nháy mắt với cô, "Anh ta nhìn hình dáng của cậu, chính là kiểu một con sói nhìn một con thỏ nhỏ nha, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng đầy đất thôi."
"Yên Nhiên ——" Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, không hiểu cô hưng phấn ở cái gì.
"Cậu nha, chính là dáng vẻ này." Cố Yên Nhiên lại không nhịn được nhéo mặt cô, "Cậu xem cậu đi, dáng người nho nhỏ, một đôi mắt to luôn ngập nước, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền khả ái, làm cho người khác nhịn không được muốn bắt nạt, tớ nghĩ Phương Nam cũng có ý nghĩ như vậy."
"Cái gì? Anh ta cũng không đến mức biến thái như vậy được không? Dương Tử Uyển hất tay của cô ra, trừng cô một cái.
"Lại cãi, còn không mau vào động phòng đi, đi tìm nam nhân của cậu đi!" Cố Yên Nhiên khiêu mi nói.
Dương Tử Uyển nổi điên, bây giờ không có cách nào nói lại người bạn chua ngoa này.
"Nói thật, cậu đã cầu xin Phương Nam mà anh ta không đồng ý nhưng nếu cậu không muốn thất thân, tớ dạy cậu một chiêu, bảo đảm hù anh ta bỏ chạy." Cố Yên Nhiên mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia đùa dai nói.
"Một chiêu gì?" Dương Tử Uyển nghi ngờ.
"Chính là như này. . . . . ." Cố Yên Nhiên ghé vào bên tai cô nói nhỏ một chuỗi dài.
"Hả?" mặt Dương Tử Uyển phớt hồng, "Vậy làm sao có thể?"
"Sợ cái gì? Đêm tân hôn là quan trọng nhất , lần đầu tiên hàng phục anh ta không được, cậu sau này liền xong đời, chỉ có thể mặc cho anh ta xâm lược."
Dương Tử Uyển nhìn vào ba lô, dở khóc dở cười.
Tại sao bạn cô lại có những thứ này?
10h30p đêm, Phương Nam đẩy cửa đi vào.
Dương Tử Uyển vẫn ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn lại như bánh bao.
Phương Nam tháo cà vạt xuống, thở ra một hơi. Hôn lễ ngày hôm nay thật khiến anh mệt muốn chết, đến bây giờ mới được nghỉ ngơi một chút. Anh chán ghét việc xã giao trong giới thượng lưu, nhưng không có cách nào thoát được, anh vẫn phải bất đắc dĩ mà làm.
"Em định mặc bộ quần áo này đi ngủ sao?" Anh nhìn Dương Tử Uyển kỳ quái nói, sau đó bắt đầu cởi bộ lễ phục chú rể xuống.
Dương Tử Uyển sợ hãi vội vàng nhắm hai mắt lại.
Thấy cô hoảng sợ như con thỏ nhỏ, Phương Nam cảm thấy buồn cười. Anh mở tủ lấy một bộ áo ngủ, thuận tiện mang áo ngủ nhét vào trong ngực Dương Tử Uyển. "Anh muốn tắm, cùng đi đi?"
"Không. . . . . . Không cần, tôi ngồi thêm một lúc lát tắm sau cũng được." hai mắt Dương Tử Uyển vẫn nhắm chặt, mở miệng cự tuyệt.
Phương Nam nhún nhún vai, tự mình đi vào phòng tắm.
Nghe được tiếng mở cửa vang lên, Dương Tử Uyển mới hé mắt, nhìn thấy trước mặt không có ai liền thở dài một hơi.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, cách cửa kính, có thể thấy loáng thoáng vóc dáng cao lớn, mặt Dương Tử Uyển lập tức đỏ lên.
"Phương. . . . . . Phương tiên sinh." Cô thử gọi một tiếng.
"Gọi Nam, ông xã hoặc là anh, chọn một cái." Bởi vì ở trong phòng tắm, tiếng Phương Nam có chút không rõ. "Em phải sớm có thói quen gọi anh như vậy."
"Phương. . . . . . Nam, tôi. . . . . ." Dương Tử Uyển không được tự nhiên chà xát bàn tay, "Không nhớ lời chúng ta nói trước hôn lễ sao? Tôi cảm thấy. . . . . . Á. . . . . . Chúng ta làm vợ chồng giả thôi được không? Như vậy, tôi cũng sẽ không can thiệp anh cùng bất kỳ người phụ nữ nào qua lại."
Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy, Phương Nam không trả lời.
Dương Tử Uyển càng khẩn trương, "Anh xem, chỉ có tôi với anh biết. . . . . .tôi mới hai mươi tuổi, cũng chỉ biết đọc sách. . . . Hơn nữa tôi cũng phải tiểu thư Nghê Hải Đường thật, việc giả trang cũng là việc đã rồi, nên, cho nên. . . . . . Chúng ta chỉ làm vợ chồng giả, sau khi Nghê tiên sinh qua đời, tôi với anh có thể lập tức tách ra, tìm kiếm tình yêu thật sự của mình. . . . ."
"Tình yêu thật sự?" Phương Nam trên người chỉ có một cái khắn tăm che ngang nửa dưới kéo cửa phòng tắm bước ra.
Dương Tử Uyển bị bộ dáng bán khỏa thân của anh hù dọa, lập tức giơ tay lên che hai mắt.
Phương Nam đối với phản ứng của cô có chút kinh ngạc, ánh mắt thoáng qua một tia xảo trá."Còn nói lời ngây thơ như vậy, em cũng đủ "Ngu ngốc" rồi."
"Mặc kệ ai nói tôi ngu ngốc, không có tình yêu mà kết hôn là không thể được." Dương Tử Uyển có chút kích động phản bác, buông hai tay xuống, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của Phương Nam, cô lại vội vàng nhắm mắt lại."Anh có thể thấy tôi được gả cho một con rùa vàng là cầu còn không được, nhưng là tôi. . . . . .vẫn không thể tiếp nhận được, đây là nguyên tác của tôi."
"Nguyên tắc? Giả thanh cao." Phương Nam cười nhạt, lau khô hơi nước trên mắt kính, đeo lên, lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, hờ hững, "Không chấp nhận chuyện như vậy, lại nguyện ý vì 50 triệu làm thế thân của người khác?"
"Tôi. . . . . ." Dương Tử Uyển lập tức nổi giận.
Một đồng tiền có thể giết chết anh hùng, vả lại cô lại mang theo một món nợ khổng lồ?
Cái tên Thái Xa Luân rất ghê tởm, ngày ngày đuổi theo cô đòi nợ, nói là ông ta luôn trông cậy vào lần triển lãm này để phát triển sự nghiệp, trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu, kết quả