
nh bại mình mà không cần dùng nắm đấm. Trong phút giây ngắn ngủi, Paul không tin những gì bác anh nói. Sách vở và học hành có ích gì khi đối phó với Strathland – kẻ có thể bẻ cong pháp luật theo ý muốn chứ?
“Tại sao cháu nên học? Cháu có thể chờ vài tháng quay lại và đốt cháy rụi nhà hắn ta.”
“Cách thức của kẻ hèn nhát”, Fraser khiến trách. “Rồi sau đó sẽ thế nào? Cháu sẽ tiếp tục chăn cừu đến khi bọn chúng đưa cháu ra xét xử và treo cổ à? Giống hệt như cha cháu hả?”
Trước khi Paul kịp hiểu chuyện gì diễn ra, Fraser đã túm cổ áo và đẩy mạnh. Đập đầu vào kệ gỗ, anh thấy một đám sao trước mắt. “Vậy mà ta cho rằng cháu thông minh hơn thế cơ đấy!” Người bác nhìn anh với vẻ chán ghét.
“Cháu thông minh”, anh gằn giọng, liếm máu ở khóe môi, “Nhưng sách vở sẽ không giúp báo thù cái chết của cha cháu.”
Fraser thả anh ra. “Vậy thì trở về Scotland đi, nếu cháu muốn thế. Giết chết bá tước và lãng phí cuộc đời cháu. Ta sẽ không thương tiếc vì mất đi một đứa cháu ngu ngốc.”
“Cháu không thể bỏ qua được”, Paul khăng khăng.
“Cháu không hiểu à, cậu nhóc? Chết thì rất dễ dàng. Cháu không muốn thấy ông ta phải trả giá cho tội lỗi của mình sao? Bắt ông ta phải sống trong cảnh nghèo khó mà ông ta đã đẩy cháu vào chẳng phải là cách trả thù tuyệt vời hơn ư?”
Paul đã không nghĩ tới chuyện đó, nhưng lời nói của người bác khiến anh do dự.
“Nếu là một cậu bé thông minh, cháu phải biết rằng kiên nhẫn sẽ đem đến sự thất bại lớn hơn cho bá tước. Hoặc là…” Bác anh nhún vai. “Cháu sẽ ẩn náu ở Edinburgh vài tháng, rồi quay lại Ballaloch cùng một khẩu súng lục và kết liễu cuộc đời của cả hai.” Ông lắc đầu, cong môi lên thành nụ cười đen tối. “Bởi vì cháu quá nóng lòng báo thù ngay lúc này, thay vì học cách làm thế nào để thực sự tiêu diệt được kẻ thù.”
Ông dệt lên một hình ảnh khác bằng lời nói: “Hãy tưởng tượng Strathland phải trải qua một mùa đông lạnh giá mà không có thức ăn, không một xu trong túi, nợ nần chồng chất, đến khi người thừa kế của ông ta chẳng còn lại gì mà hưởng. Ông ta sẽ phải bán bất kì miếng đất nào không bị buộc di chúc cho kẻ khác, có thể là đất đai ở Scotland. Hoặc ông ta sẽ bỏ nó để sống trong một nơi dơ dáy, bẩn thỉu ở hành phố, than thở về cảnh túng thiếu đến khi uống rượu tới chết. Đó mới là cách trả thù thích hợp. Đẩy ông ta xuống nơi ông ta thuộc về.”
Cơn giận ban đầu của Paul đã tan biến, và hình ảnh thất bại của tên bá tước còn hấp dẫn hơn cảnh hắn ta chết. Strathland chưa bao giờ biết đến cực khổ. Hắn chưa bao giờ phải nhịn đói đi ngủ cùng cái bụng rỗng đau đớn đễn nỗi không thể ngủ được. Hắn chưa bao giờ run cầm cập dưới lớp chăn mỏng hay phải đi giày vá trong lớp tuyết dày cộp của mùa đông. Giống như Paul phải chịu đựng.
“Cháu phải làm gì?”
“Quan sát những kẻ giàu có. Học hỏi và tìm ra điểm yếu của họ.” Bác anh ra hiệu về phía ngôi nhà ông. “Ta không phải người nghèo khổ, nhưng ta đã từng như cháu. Cha cháu có kể gì về ta không?” Đột nhiên mắt ông nheo lại, như thể đang che giấu bí mật nào đó.
Paul lắc đầu. “Cháu chưa bao giờ biết ông lại có anh em. Ông chưa từng kể về bác.”
Bác Donald nhún vai. “Kenneth là em út trong ba anh em. Bọn ta lớn lên trong ngôi nhà này.”
Paul giật mình. Anh không bao giờ đoán ra rốt cuộc cha mình được thừa hưởng bao nhiêu tiền trong gia đình.
“Có lẽ cháu đang băn khoăn tại sao Kenneth quay lưng lại với chúng ta. Cha cháu bỏ đi vì muốn cưới mẹ cháu. Ông ấy là người nóng tính và dễ bị đả kích, ông ấy đã nói sẽ không bao giờ quay lại hay có bất kì liên quan nào đến bọn ta.”
“Vậy tại sao mẹ lại gửi cháu cho bác?”, Paul hỏi.
“Bởi vì mẹ cháu thông minh hơn Kenneth. Bà ấy hiểu cháu là tất cả những gì còn lại của bọn ta. Sẽ có ngày toàn bộ những thứ này là của cháu. Nếu cháu chứng minh được rằng mình xứng đáng được như thế.”
* * *
Người ông mà anh chưa từng gặp hóa ta lại là một tử trước. Thậm chí đến tận lúc này, anh vẫn còn choáng váng bởi phát hiện đó.
Kenneth Fraser chưa bao giờ cư xử khác biệt, ông cũng chăn nuôi cừu như những nông dân khác. Dù Paul biết gia đình Fraser sống ở Edinburgh, nhưng cha anh không hề đến thăm họ lần nào. Bây giờ anh đã hiểu tại sao – là vì cha anh cố giấu diếm về tước hiệu của ông nội.
Bridget đã biết chuyện, đó là lý do tại sao mẹ lại gửi anh đi xa, sau khi cha anh bị xử tử. Không chỉ giữ an toàn cho anh khỏi người của Strathland, mà bà còn muốn tiết lộ sự thật này.
“Con sẽ học để trở thành một quý ông”, Bridget đã nói với anh. “Cha con chưa bao giờ muốn cuộc sống đó, nhưng con nên rời khỏi Ballaloch để tìm hiểu thế giới. Donald sẽ dạy con mọi thứ con cần biết.
Lúc đó, anh chẳng quan tâm đến cách cư xử hay học hỏi để trở thành quý ông và đã nói với bà như thế. Nhưng Bridget vẫn cương quyết, bây giờ anh đã hiểu vì sao.
Một tước hiệu. Sự giàu có. Cả hai đều không thể thay đổi cuộc đời anh. Bất cứ ai cũng sẽ rất biết ơn vì có tiền nhưng Paul biết quá rõ những người bà con của anh đang phải trải qua đêm đông lạnh giá mà chẳng có gì ngoài một túp lều và ngọn lửa.
Chúa chứng giám, anh không muốn tước hiệu. Liệu có đúng đắn không khi an