Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326005

Bình chọn: 7.00/10/600 lượt.

ên, tôi cố gắng kìm nén hết tất cả mọi cảm xúc trong lòng, nhìn Đường Thiên Trọng miễn cưỡng mỉm cười nói: “Thiếp… đành chấp nhận số phận. Có lẽ đây chính là số phận của thiếp.”

“Chấp nhận số phận…”

Đường Thiên Trọng lặp lại cụm từ này, dường như cảm thấy thất vọng, ngài chán nản ôm chặt tôi vào lòng, lại đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Đến giờ Ngọ chúng tôi dùng bữa ở một quán ăn, tuy rằng không phong phú lắm, nhưng cũng thanh đạm, dễ ăn hợp với khẩu vị thường ngày của tôi. Tôi thậm chí còn nghi ngờ phải chăng ngài đã cho người đi trước dặn dò người ta nấu theo ý tôi.

Ăn xong, chúng tôi lại tiếp tục lên đường, lúc này không còn đi trên đường cái quan mà tiến vào đường nhỏ khúc khuỷu, rung lắc khó chịu. Lúc này vừa đến giờ tôi nghỉ trưa, sau mấy lần thân mang trọng thương, sức khoẻ cũng không được như trước nữa, bôn ba kiểu này càng khiến tôi thêm buồn ngủ, mệt mỏi.

Đường Thiên Trọng thấy tôi không chút tinh thần, liền ôm tôi vào lòng thì thầm nói: “Nàng nhắm mắt nghỉ đi một lát, khi nào đến nơi, ta sẽ gọi dậy. Vốn dĩ định để buổi chiều sau khi nàng nghỉ trưa xong rồi mới đi, nhưng lại sợ đến lúc đó có việc gì quẩn chân không dứt ra được.”

Tôi cũng biết được hiện nay ngài đang quyền cao chức trọng, hàng ngày trăm công ngàn việc, làm sao dám trách cứ ngài?

Thế nhưng nói đến ngủ thì đương nhiên cũng chẳng thể nào ngủ nổi, chỉ là nhắm mắt lại để cho đầu óc đang đau nhức có chỗ dựa dẫm thì cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.

Suốt dọc đường nghe tiếng xe ngựa, tiếng vó ngựa vang lên hợp thành tiếng động hỗn loạn, thi thoảng lại có tiếng chim chóc hót ca véo von, tôi đoán chắc hẳn lúc này đã càng ngày càng rời xa khỏi Thụy Đô.

Trong mơ màng đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh tĩnh lặng lại, tôi liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay đôi mắt của Đường Thiên Trọng.

Ngài đang lặng lẽ nhìn về phía tôi, ánh mắt chăm chú, khuôn mặt cương nghị, bởi vì ánh mắt dịu hẳn xuống, không còn vẻ lạnh lùng, đáng sợ như mọi ngày, nên đột nhiên khiến tôi cảm thấy vẻ dịu dàng khó diễn tả bằng lời, cũng không biết ngài đã ngắm tôi được bao lâu rồi.

Thấy tôi ngước mắt lên, ngài dường như cũng ngây người đi một lúc rồi mới vội vã quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, ngay cả giọng nói cũng ngượng ngùng hơn mọi khi: “Đến nơi rồi.”

Không biết xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào, có lẽ do nhìn thấy tôi đang nhắm mắt, nên ngài không nỡ gọi dậy.

Khi bước ra khỏi xe, trước mặt là một biệt viện ở vùng quê nhìn trông vô cùng tầm thường, bên trong, bên ngoài đều trồng đinh hương. Không biết mùa thu tới sớm, hay mùa hè đi muộn, hoa đinh hương trong thành đều đã héo tàn hết, vậy mà ở đây đinh hương vẫn từng rặng, từng rặng leo trên bờ tường, dưới ánh nắng trông thật rực rỡ. Tiếng ve lúc này yếu ớt, khi có khi không, giống như thể đang tận hưởng nốt những ngày tháng cuối cùng của mình. Vài ba người nông dân đang ngồi nghỉ bên bờ tường, thô lỗ uống cả bát nước lớn, nhưng không hề quay sang nhìn chúng tôi lấy một lần.

Chiếc xe ngựa chúng tôi ngồi đến đây bề ngoài trông rất bình thường, những tùy tùng Khang hầu mang theo cũng ăn mặc quần áo thương nhân, nhưng ở một vùng thôn quê hoang dã, nhìn thấy chiếc xe ngựa cao to thế này, đúng là cao sang hơn người, cho dù thế nào đi nữa cũng khiến cho người dân không khỏi kinh ngạc một phen.

Tuy vậy, người nào để ý thì chỉ nhìn qua một lần là nhận ra điểm khác lạ.

Tôi cũng nhanh chóng nhận ra, những người này chắc hẳn chính là những ám vệ đang giám sát bên ngoài.

Người tùy tùng đi trước đẩy cửa biệt viện, rồi lặng lẽ đứng sang một bên. Đường Thiên Trọng đỡ tôi bước vào phía trong, phía trong nhanh chóng có người tiếp ứng, cửa lại được đóng vào như trước, rồi ngài đứng lặng một bên.

Trước mặt những thuộc hạ kia của ngài, Đường Thiên Trọng vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi, bàn tay to lớn cũng toát ra mồ hôi ướt át. Tôi cố gắng mấy lần mà chẳng thể nào rút ra được.

Chỉ nghe thấy Đường Thiên Trọng hỏi: “Bọn họ vẫn ổn chứ?”

Người ám vệ đứng đầu liền đáp: “Rất ổn, cả hai đều lặng lẽ ở hậu viện, hoàn toàn không hề có ý đồ trốn đi. Sáng này thuộc hạ còn nghe thấy bọn họ đánh đàn thổi tiêu, dường như rất nhàn hạ.”

Bọn họ? Trang Bích Lam và Nam Nhã Ý?

Có hoa đinh hương rụng xuống, cánh hoa mềm mại, thướt tha, mang theo cơn gió lạnh đầu thu, nhẹ nhàng lướt qua gò má.

Bầu trời xanh trong, ánh mặt trời dường như hơi chói mắt, khiến cho đôi mắt tôi cảm thấy hơi đau nhức.

Tôi rất muốn đưa tay phải lên dụi mắt, thế nhưng Đường Thiên Trọng vẫn cứ nắm chặt lấy tay tôi, thậm chí bây giờ còn chặt hơn lúc trước, dường như đang sợ chỉ vừa buông ra là tôi sẽ biến mất không còn tung tích, không bao giờ quay trở lại nữa.

Sau cùng, tôi đành phải nhắm mắt lại, đưa bàn tay trái lên phẩy đi cánh hoa đinh hương đang dính lên phần mái tóc trước trán.

Cánh hoa rơi rồi mà vẫn còn màu tím tươi tắn, ánh lên chút màu lam, chứ không hề thấy chút dấu vết của sự tàn héo. Có điều quả thực nó đã rơi xuống không còn gì níu giữ, đợi hoá thành tro bụi.

Đường Thiên Trọng sững người trong giây lát rồi hỏi: “Số cao thủ từ Giao


Snack's 1967