Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326304

Bình chọn: 7.00/10/630 lượt.

lóc thì Đường Thiên Trọng vốn dĩ đang im lặng đứng cạnh Đường Thiên Kỳ bỗng nhiên đi ra trước mặt Thái hậu, đưa tay đỡ lấy Đường Thừa Sóc ra khỏi vòng tay của Tuyên thái hậu, ôm vào lòng rồi lễ phép, xa lạ nói với người: “Thái hậu, trước tiên hãy để thái y chẩn trị cho phụ vương đã.”

“Thiên Trọng…”

Tuyên thái hậu gọi tên ngài với vẻ bất lực, sau cùng đành miễn cưỡng ngồi lại trên ghế với sự giúp đỡ của người cung nữ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Thừa Sóc đang dần dần mất đi sức sống. Đôi mắt người mê man, thẫn thờ, trông chẳng khác nào một người phụ nữ đáng thương sắp sửa mất đi người chồng thân yêu của mình, không còn chút oai nghiêm, tôn quý nào của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Đường Thiên Trọng dường như chẳng hề để tâm trước bộ dạng đáng thương của Tuyên thái hậu, lạnh lùng quay sang nói với thái y: “Còn không mau tới đây chẩn trị?”

Mấy vị thái y đáp lời, lần lượt thay nhau bắt mạch, mặt mũi ai nấy đều tái nhợt, lặng lẽ lui về phía sau, quay sang nhìn nhau không dám nói lời nào.

Đường Thiên Trọng cau chặt đôi mày, trầm giọng cất tiếng: “Làm sao rồi?”

Tất cả mấy thái y đều hoang mang, quỳ rạp xuống đất, đưa tay lau sạch mồ hôi đầm đìa trên trán rồi nói: “Hầu gia…vi thần vô năng, vi thần đáng chết.”

Đường Thiên Kỳ đứng bật dậy, giơ chân đá mạnh vào vị thái y quỳ gần đó nhất rồi quát lớn: “Các người có thể chết đi. Nhưng trước khi chết phải chữa khỏi bệnh cho phụ vương của ta đã.”

Vị thái y bị đá ngã lăn ra đất, vội vã quỳ rạp xuống đất, không dám nói thêm bất cứ lời nào.

“Thôi được rồi. Mấy người họ…cũng đã tận tâm tận lực rồi.”

Đường Thiên Trọng ngăn cản đệ đệ của mình, quay đầu lại nhìn mấy vị phu nhân đứng phía sau.

Mấy vị phu nhân nhận được hiệu lệnh, liền vội vã tiến tới, có mấy người đi lấy nước nóng, chuẩn bị lau rửa sạch sẽ thân thể cho Nhiếp chính vương.

Đường Thừa Sóc dường như bị tiếng động xung quanh làm cho tỉnh lại, ngón tay hơi co giật.

Đường Thiên Trọng vội vã quỳ xuống, thì thầm gọi cha: “Phụ thân.”

Đường Thừa Sóc từ từ mở mắt ra, con ngươi khẽ đưa lên, đưa tay về phía Đường Thiên Trọng rồi thì thầm gọi tên: “Tĩnh Nhu…”

Đường Thiên Trọng vội vã nắm lấy bàn tay của phụ thân, áp người lại gần nói: “Phụ thân, con là Thiên Trọng.”

Khóe miệng Đường Thừa Sóc hơi nhếch lên, nở một nụ cười hiền hậu, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tĩnh Nhu…nói cho cùng…ta vẫn có lỗi với nàng.”

Đường Thiên Trọng cuối cùng cũng chẳng thể nào lạnh lùng thêm được nữa.

Ngài khép bờ mi xuống, nghẹn ngào lên tiếng: “Phụ thân, mẫu thân không bao giờ hận người đâu.”

Đường Thừa Sóc không đáp lại, buông tay của Đường Thiên Trọng ra rồi lại đưa tay về phía bên cạnh.

Cả người Tuyên thái hậu run lên bần bật, bàn tay khẽ động nhưng lại chẳng dám đưa ra, chỉ đưa lời dò hỏi: “Thừa Sóc?”

Đường Thừa Sóc nhanh chóng đáp lại, chậm rãi nói: “Tĩnh Uyển…ta biết rằng nàng đang đợi ta. Khi từ phương xa quay về, ta vẫn sẽ nghe nàng ca hát… nàng nói sẽ hát cho ta nghe.”

Bàn tay Tuyên thái hậu run run nắm chặt lấy bàn tay của Nhiếp chính vương, Đường Thừa Sóc an tâm thở phào một hơi, thì thầm nói: “Là nàng, Tĩnh Uyển. Ha ha, ta đã nghe thấy rồi, ta nghe thấy rồi, nàng đang hát…”

Đường Thừa Sóc nằm lấy bàn tay của Tuyên thái hậu, sau đó buông ra, ngài trút hơi thở cuối cùng.

Cả căn phòng khóc lớn thành tiếng, chỉ có người phụ nữ tên gọi Tĩnh Uyển vừa mới mất đi người yêu là không hề bật khóc. Nàng nghẹn ngào hát một khúc ca [3'>:

“Vịnh lan can ngóng tin chàng

Rượu say oán hận vội vàng tình duyên

Chờ hoa nở, báo gió đêm

Cảnh xuân khó giữ buồn phiền nhớ nhung

Chẳng thà chưa được tương phùng

Trăng bên cửa sổ ai cùng chờ mong

Ngóng trông nào chốn quy hồng

Nhu tình muôn vạn thành không một ngày

Tiếng đàn như vẫn đâu đây

Luyến lưu vì thiếp như ngày mới quen.”

[3'>. Phỏng dịch từ bài từ theo điệu Giang Thần Tử của Lý Chí Nghi.

Năm đó nhất định có một người đàn ông anh tuấn, rắn rỏi từ phương xa quay về, đứng bên cửa sổ nhà người tình trong mộng lặng lẽ nghe cô gái hát khúc ca này.

Lúc đó, bầu trời nhất định rất cao, rất xanh, ánh mắt người đàn ông đó nhất định sáng trong mà dịu dàng.

Trên mặt người đàn ông nở nụ cười chan chứa yêu thương, đi về phía người yêu của mình, khẽ khàng, khẽ khàng gọi tên cô gái: “Tĩnh Uyển, Tĩnh Uyển…”

“Oán ly biệt, hận gió đông

Yêu thương nhung nhớ thành không một ngày! Những việc diễn ra sau đó, sử quan ghi lại như sau:

Ngày hai ba tháng Mười một năm Gia Hòa thứ mười một, Nhiếp chính vương Đại Chu Đường Thừa Sóc qua đời. Hoàng đế vô cùng thương tiếc, ra lệnh toàn dân để quốc tang ba ngày. Cùng tháng đó, Thái hậu cũng mắc bệnh nặng, nằm liệt trong cung Đức Thọ. Hoàng đế sớm tối thăm hỏi, ngồi bên giường chăm cho mẫu hậu, lại nhận được tin cấp báo, con trai trưởng của Nhiếp chính vương là Đường Thiên Trọng mưu phản, đã đem quân bao vây nội thành, ép Hoàng đế phải nhường ngôi.

Đúng vào hôm đại liệm Đường Thừa Sóc, tôi được đưa ra khỏi Thụy Đô, sau đó đưa đến sống ở một phủ nhỏ tại nơi có tên là Nhiêu Thành, cách Thụy Đô khoảng hơn trăm dặm.

Trước khi lên đường, cuối cùng tôi cũng


XtGem Forum catalog