Teya Salat
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325054

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

, không có chút lòng bao dung, độ lượng nào. Thế là hắn chọc cho Hoàng hậu tức giận đến trắng bệch cả mặt, không nói được bất cứ câu nào, đành phải để cho hắn đường đường chính chính bế tôi ra khỏi cung Hy Khánh.

Thẩm Phượng Nghi tuy ngạo mạn ngông cuồng, nhưng làm sao có thể so sánh được với Đường Thiên Trọng, người đang nắm quyền lớn trong tay, lao tâm khổ tứ gánh vác việc triều chính đại sự bao năm nay? Huống hồ chỉ có mỗi mình Hoàng hậu muốn giết chết tôi, còn Tuyên thái hậu và Đường Thiên Tiêu thì tuyệt đối không chịu bỏ qua quân cờ hữu dụng là tôi quá sớm, nên chắc chắn cũng sẽ chẳng giúp đỡ gì cho Hoàng hậu.

Cả hai bên đều không đồng tình, Hoàng hậu còn có thể nói lý cùng với ai chứ? Bị thần tử trên danh nghĩa kia mắng nhiếc cho một trận, cũng đành phải nín nhịn trong lòng, Hoàng hậu cũng thông báo lâm bệnh, ngày ngày mời thái y đến khám chữa.

Bệnh tình của Đường Thiên Tiêu chuyển biến tốt, không tới tìm tôi ngay tức khắc mà trước tiên đến cung Hy Khánh an ủi vị Hoàng hậu ưu tư thành bệnh của mình.

Dựa theo thế cân bằng quyền lực trong triều lúc này, chiêu này của ngài đương nhiên là không sai chút nào.

Bên nhà ngoại của Thẩm Phượng Nghi chính là người đứng đầu phái nắm thực quyền trong tay của Đại Chu lúc này, vốn dĩ đang bị kẹp giữa hai thế lực quyền hành lớn trong triều là Tuyên thái hậu và Nhiếp chính vương, nhưng từ sau khi Đường Thiên Trọng không thèm chú tâm đến lễ nghi quân thần, mắng nhiếc Hoàng hậu một trận, đương nhiên sẽ làm cho quan hệ giữa họ tộc nhà Thẩm Phượng Nghi với Nhiếp chính vương xấu đi ít nhiều. Đường Thiên Tiêu thừa cơ tiến tới, ngư ông đắc lợi, không mất chút công sức nào mà đạt được điều mình muốn.

Đường Thiên Trọng độc ác, Đường Thiên Tiêu cũng không hề yếu thế.

Cuộc tranh giành quyền lực giữa hai quân thần, huynh đệ này, chẳng qua mới chỉ vừa bắt đầu, nói không chừng đến khi khai hỏa tấn công đối phương, sẽ thiêu đốt, đẩy những người xung quanh đến chỗ chết mà không có đất chôn thân.

Bởi không muốn Vô Song biết được Ngưng Sương và Tẩm Nguyệt là tâm phúc của Đường Thiên Tiêu, mấy ngày gần đây, ngoại trừ bọn họ, tôi cố ý chọn thêm hai cung nữ tới để hầu hạ thân cận.

Một trong hai người đó tên là Cửu Nhi, chính là cô cung nữ hôm trước khi thấy tôi quay trở lại cung đã chạy ra cửa nghênh đón, vội vã đến mức suýt chút nữa là ngã. Khi rảnh rỗi nói chuyện phiếm, tôi mới bất giác nhận ra rằng cô bé cũng là một cung nữ trước kia của Hoàng cung Nam Sở.

“Lần đầu tiên khi nương nương nhập cung, nô tì đã nhìn thấy người, vô cùng xinh đẹp…” Đôi mắt của cô bé vừa to tròn vừa đen nháy, linh động, nhìn khắp nơi, thường hay nói với bọn Ngưng Sương rằng: “Khi đó, trong cung đồn rằng cháu gái của Đỗ thái hậu sắp nhập cung, phi tần nương nương đưa theo mấy bọn cung nữ đi tản bộ tiện thể ngắm nghía coi sao. Lúc đó liền nhìn thấy Ninh đại tiểu thư cùng mấy người cung nữ hầu cận đi vào, vừa đi vừa cười nói, vừa ngắt hoa đuổi bướm. Cung nữ do Đỗ thái hậu phải tới nhắc nhở người, khi đến địa phận của cung Hy Khánh, lúc đó là tẩm cung của Triệu hoàng hậu, người không thích người khác động vào hoa cỏ, cành liễu của mình nhất. Thế nhưng Ninh đại tiểu thư vẫn không hề để tâm, suốt cả dọc đường nhảy chân sáo, rung bẻ khiến cành liễu rơi la liệt trên mặt đất, lại còn ngắt vài nhánh hoa, cài lên mái tóc, gặp mấy phi tần nương nương, còn vui vẻ tặng hoa nữa, rồi chuẩn bị mang một đóa cho Đỗ thái hậu”.

Ngưng Sương nghi hoặc hỏi lại: “Hả? Chiêu nghi ngày xưa thích cười nói vậy sao? Lại còn cài hoa lên tóc á?”

Tẩm Nguyệt nghiêng đầu qua một bên lắng nghe, chốc chốc lại nhìn sang phía tôi, rồi Cửu Nhi, rõ ràng không mấy tin tưởng rằng người Cửu Nhi đang nói đến chính là tôi.

“Đó là…” Cửu Nhi mỉm cười nói thêm: “Lúc đó Triệu hoàng hâu tức giận đùng đùng, còn đi tới trách mắng Ninh đại tiểu thư. Ninh đại tiểu thư lắc vòng hoa trên đầu qua lại, cười hỉ hả nói Triệu hoàng hậu quá đỗi hẹp hòi, có mấy bông hoa mà cũng so đo tính toán cùng em dâu. Câu nói đó khiến cho Hoàng hậu không biết nên khóc hay cười, vừa hay gặp Hoàng thượng… Ừm, chính là Nam Hôn hầu hiện nay, đại tiểu thư còn đi mách tội, Nam Hôn hầu vừa gặp đã khen Ninh đại tiểu thư ngây thơ, đang yêu, không cho phép Triệu hoàng hậu ăn hiếp…”

Ngây thơ, đáng yêu…

Tôi lười biếng nằm trên giường, sầu muộn.

Không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, ngay bản thân tôi cũng chẳng thể nào hình dung được hình ảnh cô gái ngây thơ, đáng yêu đó có liên quan gì đến bộ dạng sầu muộn, héo hon, sống chẳng khác nào cái xác không hồn hiện nay của mình.

Cửu Nhi bật cười hỉ hả một lúc, sau khi nhận ra những người khác đều im lặng không cười, mới từ từ ngậm miệng lại, đôi mắt to tròn kia vẫn linh động chuyển tới chuyển lui, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhoẻn miệng cười nói: “Làm… làm sao thế? Nô tì đã nói sai điều gì sao?”

Tôi mỉm cười nói: “Không nói sai gì cả. Lúc đó ta vẫn còn là đứa trẻ con, không biết trời cao đất dày là gì?”

Cửu Nhi liền đưa ngón tay lên tính: “Cũng không phải là thời gian quá lâu, hơn ba năm một chút thôi mà. Mùa xuân năm đó, chiêu