
h tâm thành ý đối xử tốt với tỷ hay không?”
Tôi muốn gật đầu nhưng lại do dự nhìn miếng ngọc bội trong tay tỷ tỷ, không trả lời.
Ánh sáng rực rỡ xuyên vào qua khung cửa sổ, khiến cho miếng ngọc bội càng thêm trắng mịn, tuyệt hảo, càng khiến hoa văn rồng phụng khắc trên đó nổi bật hơn nữa.
Móng vuốt sắc nhọn, bá khí dũng mãnh, uy phong lẫm liệt, những hoa văn tinh diệu trên đó đều bộc lộ rõ khí thế bá đạo hoàng gia khiến người khác phải khiếp sợ, nể phục.
Cả cuộc đời, thành tâm thành ý, đối với Đường Thiên Tiêu mà nói thật sự là việc quá đỗi khó khăn chăng?
Những lời nói ám muội bất minh của ngài đối với tôi, cùng với chiếc hôn đường đột kia dường như cũng đang tuyên cáo cho sự đa tình, không chung thủy của ngài.
Không nghe thấy câu trả lời của tôi, Nam Nhã Ý cũng thở dài một tiếng, đặt miếng ngọc bội cửu long lên tay tôi rồi nói: “Muội cứ giữ giúp tỷ trước đã. Tỷ tạm thời… không có hứng thú làm lại chiếc dây khác cho ngài”.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười: “Thế thì… sau này rảnh rỗi, tỷ hãy làm cho ngài một chiếc khác vậy”.
Nam Nhã Ý không nói gì, đi thẳng ra khỏi cửa, ngồi lên xe ngựa, nhắm mắt lại, mệt mỏi than thở: “Nếu như tỷ không làm thì cũng sẽ có người khác làm cho ngài mà thôi. Ngài còn rất nhiều những phụ nữ khác. Chỉ là tỷ đã quá đỗi ngu muội mới luôn cho rằng trong trái tim của ngài mình là một người đặc biệt nhất”.
Tôi vỗ lên bàn tay tỷ tỷ rồi khuyên: “Ngài vẫn luôn nhớ đến tỷ, tỷ vẫn cứ là người con gái đặc biệt nhất trong trái tim ngài”.
“Sai rồi, tỷ chỉ là một trong những người phụ nữ đặc biệt nhất trong tim của ngài. Mấy người Thẩm hoàng hậu, Tạ Đức phi, Đỗ Hiền phi gì đó cũng chỉ là một trong những người phụ nữ đặc biệt nhất trong lòng của ngài. Có lẽ, ngay cả muội cũng nằm trong số đó”.
“Ồ, nhưng mà ý nghĩa khác nhau mà”.
Cũng như nhau thôi. Tỷ tỷ chậm rãi tựa vào thành xe ngựa. “Cho dù là yêu thích dung mạo, tài năng hay là quyền lực, lợi ích hậu thuẫn sau lưng chúng ta thì tất cả chúng ta đều chỉ là những kẻ đáng thương, có thể trở thành vật hy sinh bất cứ lúc nào, có gì đó ảnh hưởng, xung đột đến bá nghiệp đế vương của ngài mà thôi”.
Tôi ngây thần người ra, không nói thêm gì.
Nam Nhã Ý lại nhắm mắt vào, chậm rãi tiếp tục than thở: “Muội có biết không? Trước kia khi tỷ đưa ra chủ ý đã sai thì cho sai đến cùng để tỷ thay muội gả cho Khang hầu, một nửa là vì lo lắng cho muội, nửa còn lại là muốn do thám ngài. Tỷ chỉ muốn biết rõ trong trái tim của ngài, rốt cuộc tỷ quan trọng đến mức nào”.
Tỷ tỷ lại than thở đầy thương cảm, không nói thêm bất cứ câu gì nữa.
Đáp án Đường Thiên Tiêu đưa ra quá đỗi rõ ràng. Tuy rằng ngài đau lòng, thậm chí lấy rượu mua say, đêm đêm thương nhớ, nhưng từ bỏ rốt cuộc vẫn cứ là từ bỏ.
Tình yêu của đế vương trước sau gì cũng quá đỗi tàn nhẫn, nhưng cũng có quá nhiều điều bất lực.
Có thể đa tình, có thể vô tình nhưng lại chẳng thể nào chung tình.
Tôi lặng lẽ nắm lấy miếng ngọc bội cửu long trong bàn tay, im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, khi tôi tưởng rằng Nam Nhã Ý đã ngủ thiếp đi, bỗng nhiên nghe thấy lời nói của tỷ tỷ thì thầm bên tai: “Vào năm tỷ mười tuổi, ngài đã từng đưa tỷ ra ngự hoa viên chơi đùa, rồi ngắt một bông mẫu đơn tặng cho tỷ. Ngài nói, thứ ngài yêu thích nhất chỉ duy mỗi đóa hoa ngay trước mặt. Đáng tiếc dó chỉ là năm xưa mà thôi”
Câu nói sau cùng dường như đang than thở: “Mười năm, mười năm, hoa nở hoa tàn biết bao lần, ai còn nhớ được đóa hoa năm ấy là đóa nào chứ?”
Lúc ra khỏi cổng thành, tôi vén tấm rèm cửa sổ sang một bên rồi lặng thầm quan sát, nhận thấy thị vệ ở cổng thành chưa hề dừng việc tra xét hành tung của những người trong xe ngựa, nên bất giác tôi cảm thấy lo lắng, bất an.
Quả nhiên, xe ngựa đi đến trước cổng thành, theo đúng quy định bị thị vệ chặn lại.
“Đại ca, đây là xe ngựa của phủ Nhiếp chính vương, cũng muốn tra xét hay sao?” Mấy người tùy tùng giả dạng làm binh lính đi theo hộ vệ giơ tấm kim bài của phủ Nhiếp chính vương, nói bằng giọng vô cùng khó chịu, quả nhiên cũng có vài phần ngạo mạn của người đến từ phủ của công hầu tước cao vọng trọng.
Thế nhưng mấy tên thị vệ kia không hề tỏ ra sợ hãi, viên thủ thống lãnh cấm quân ở đây liền hành lễ đáp lại: “Thì ra là kiệu giá của phủ Nhiếp chính vương, thuộc hạ đã thất lễ, thất lễ rồi! Có điều sáng nay bọn thuộc hạ đã nhận được mệnh lệnh của cấp trên, tất cả những xe ngựa, kiệu giá xuất thành hôm nay đều phải kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu đã là người của phủ Nhiếp chính thì…”
Viên thủ thừa này ăn nói khách khí, nhưng lại không tránh đường ngay tức khắc, ngược lại còn thì thầm bàn bạc ở một góc với mấy viên thị vệ khác.
Mây người tùy tùng bắt đầu cảm thấy bực bội, liền nói: “Người ngồi trong kiệu này là Khang hầu phu nhân, lẽ nào cũng phải mở cửa cho các ngươi tra xét hay sao?”
Viên thủ thừa mặt mũi nhăn nhó đáp: “Đây là chức trách của bọn thuộc hạ, thật lòng không dám lơ là”.
Nam Nhã Ý lúc này đã ngồi thẳng người lên, lắng tai nghe mấy người bên ngoài nói chuyện một lúc rồi mới lên tiếng: “Lão Châu người ta có công việc, chức trách của người ta, kiểm tra là việ