
ơ! Cha lo uống rượu, mẹ bình thản. Đúng là họ muốn cố sát mà.
- Hàn bệnh bao lâu rồi?
- Dạ, chị ấy mới ngất xỉu chiều nay. Bích Hà thút thít khóc, cha muốn đưa vào bệnh viện nhưng mẹ chẳng chịu.
Hạo Thiên lên tiếng cắt ngang:
- Y Vân, nếu em muốn cứu cô bé thì đừng chần chờ nữa, đưa ngay vô nhà thương mới kịp.
Giữa lúc đó, người đàn ông bước vào:
- Mấy người... Quý vị.. hãy làm việc thiện, hãy mang nó đi đi... Giọng ông ta lè nhè sặc đầy mùi rượu - Mang đi và đừng bao giờ cho nó về đây nữa... Sống trong gia đình thế này nó làm sao sống nổi... Chết còn sướng hơn...
Y vân giận phát run, nàng trừng mắt nhìn người cha vô trách nhiệm:
- Ông đã làm gì ông biết không? Để người ta bệnh gần chết như vậy mà vẫn thản nhiên là đồng nghĩa với mưu sát. Cho ông biết, Bích Hàn mà có điều gì, chúng tôi sẽ không tha ông đâu.
- Làm gì tôi? Đi thưa à?
Người đàn bà mà Bích Hàn gọi là mẹ bước vào. Thái độ hung dữ tuy có giảm vẫn không biến mất:
- Nó bệnh, bệnh nó cũng đâu phải do tôi gây ra thì có ăn nhằm gì tôi?
Y Vân quắc mắt về phiá người đàn bà:
- Ăn nhằm gì bà à? Chính bà mới là thủ phạm của cuộc mưu sát này.
- Y Vân! Hạo Thiên can thiệp - Em đứng đó cãi tay tôi đôi với bà ta làm gì? Lo cứu người đây này, lấy tấm khăn bàn cuốn tròn Bích Hàn lại cho anh mang ra xe, mau lên!
Câu nói của Hạo Thiên đánh thức Vân, nàng vội đi tìm, nhưng chẳng có tấm khăn bàn nào hết, sau cùng đành chọn tấm chăn rách. Cơ thể Bích Hàn mềm nhũn, con bé mê man. Hạo Thiên bất giác nhìn xuống, hơi thở vẫn còn thoi thóp trên lồng ngực. Còn sống? Đây là một sinh vật... Sự cảm thông tràn ngập tim và Thiên tự hứa phải cứu sống ngay, không thể để thua cuộc với thần chết được. Chàng xiết chặt thân hình thiếu nữ trên tay và vội vã mang ra xe.
Y Vân ngồi cạnh Hàn ở băng sau trông chừng, trong khi Thiên ở băng trước cầm lái, Bích Hà chạy theo khóc:
- Cho con theo với, con muốn theo chị Hàn.
Thiên mở cửa trước cho con bé cùng lên. Xe mở máy và Thiên rú ga phóng tới như tên bắn, con đường vắng người không phải lo sợ tai nạn. Bất cứ giá nào cũng phải chạy nhanh hơn tử thần. Thiên nghĩ và nhắm ngay bệnh viện lớn nhất Đài Bắc. Bích Hà không còn khóc nữa, con bé yên lặng nhìn chị Y Vân cảm động.
Trong ngôi nhà mục nát kia có lẽ chỉ có con bé này là thương Hàn thôi.
Bích Hà không biết trình bày sao sự xúc động của nó với Vân, chỉ nhìn nàng với đôi mắt biết ơn và nói:
- Cô Vân, cô là người tốt nhất trên đời này.
- Đừng gọi chị là cô nữa, phải gọi là chị.
- Vâng. Hà có vẻ ngoan ngoãn không kém chị - Chị Vân sẽ là chị mãi mãi của tụi em chứ?
Y Vân gật đầu, đưa tay vuốt tóc Hà:
- Em tên gì?
- Dạ, Du Bích Hà.
- Bích Hà à? Nàng vỗ nhẹ vai em gái của Hàn - Em ngoan lắm, không những ngoan mà còn can đảm, em đã cứu sống chị em.
Mắt Bích Hà ngời hy vọng:
- Chị em sẽ không chết hở chị?
Vân quay lại nhìn Hàn. Cái sống thật mong manh. Nàng rùng mình:
- Chị cũng không biết, đợi một chút gặp bác sĩ mới biết được.
Cánh tay Hà buông thõng, con bé không nói gì mãi đến lúc xe ngừng lại trước phòng cứu cấp của bệnh viện.
Hạo Thiên nhảy xuống xe, bế vội bệnh nhân. Bích Hàn sau những cái xốc mạnh, có vẻ tỉnh lại, nàng rên khẽ và cố nhướng mắt nhìn ân nhân.
Bác sĩ và y tá đã ùa ra. Nằm trong phòng cứu cấp, Hàn bị bao nhiêu trái tim sốt sắng vây quanh, họ vạch mắt, lấy đồng hồ huyết áp đo... Và ông y sĩ đã quay lại trừng mắt:
- Tại sao không mang đến sớm một chút chứ?
Y Vân không kịp kể rõ sự liên hệ giữa mình và Bích Hàn, nàng hỏi dồn:
- Bác sĩ thấy sao? Nặng lắm à? Bệnh gì thế bác sĩ?
- Nặng không hả?- Ông y sĩ nhiệt tâm nổi nóng - Huyết áp tối đa chỉ có 82, tối thiểu chỉ có 84, máu chảy ra gần hết rồi còn nặng hay không nặng? Bà biết cô ta sắp chết rồi không?
Quay lại, hình như đã nguội bớt cơn nóng, bác sĩ thấp giọng:
- Bây giờ trong đám thân nhân này có ai biết cô đây loại máu gì không? Chúng tôi cần phải vào máu gấp cho cô ấy.
Y Vân lắc đầu:
- Dạ không biết.
- Không biết! Vị y sĩ lại trừng mắt với Vân rồi quay sang đám y tá - Mấy cô tiêm một mũi cầm máu trước đi, rồi thử máu liền nghe không?
Quay sang Y Vân, ông hất hàm:
- Có mang tiền theo không? Cô ấy phải nằm lại đây lâu lắm đấy.
Y Vân nhìn Hạo Thiên:
- Anh làm ơn về mang tiền đến ngay cho em đi?
- Bao nhiêu?
Bác sĩ bận rộn với những kim chích, bắt mạch, đo huyết áp. một tấm bình phong được kéo qua ngăn cách người bên ngoài với bệnh nhân. Một lúc mới thấy ông bước ra với khuôn mặt sa sầm:
- Kết quả sơ khởi là dạ dày xuất huyết. Cô bé chắc chắn đã bị bệnh loét bao tử từ lâu, có điều không trị để chứng bệnh biến từ trường hợp nhẹ sang cấp tính, vì vậy mới bị ra máu. Chúng tôi đang vô máu cho cô ta, nếu một chút nữa mà cầm máu vẫn chưa được có lẽ phải đưa sang phòng giải phẫu ngay. Tôi thấy với tình trạng này, nếu không cắt bỏ chỗ loét, cô ta có thể chết được. Tất cả quý vị đây là gì của cô ấy? Thân nhân đâu?
Hạo Thiên và Y Vân nhìn nhau, và sau cùng đẩy Bích Hà tới trước.
- Dạ thân nhân đây ạ.
- Còn cha mẹ bệnh nhân? Ai có trách nhiệm trong việc này? Mổ là phải có chữ ký của cha mẹ