Disneyland 1972 Love the old s
Biệt Ly Ơi Chào Mi

Biệt Ly Ơi Chào Mi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322063

Bình chọn: 7.00/10/206 lượt.

điểm học lý tưởng quá hở. Nhưng mà nắng càng lúc càng gắt, hai người không thấy nóng ư?

Trúc Vỹ đứng lên, cười với cha:

- Không nóng đâu cha ạ.

- Thế cha có phá rối chuyện ôn bài của con không?

Ông Tạ Thắng hỏi con gái rồi cúi xuống nhìn những quyển sách trên cỏ. Bảo Lâm yên lặng nhìn hai cha con ông Tạ Thắng rồi chợt nhiên nói:

- Trúc Vỹ, hôm nay chúng ta học bấy nhiêu đó đủ rồi, em xếp sách vở rồi vào nhà nghỉ đi, tôi có chuyện cần nói riêng với cha em.

Ông Tạ Thắng có vẻ ngạc nhiên nhìn Bảo Lâm:

- Cô là thầy bói ư?

Bảo Lâm ngạc nhiên:

- Sao thế?

Ông Tạ Thắng nhìn Bảo Lâm cười nói:

- Làm sao cô biết được là tôi ra đây định nói chuyện với cô?

Bảo Lâm cười:

- Thì ông cứ coi như tôi sẽ hành nghề thầy bói vậy.

Trúc Vỹ cúi xuống lượm mấy quyển sách. Con Mực cũng chạy đến vẫy đuôi. Trúc Vỹ liếc nhanh về phía Bảo Lâm rồi nhìn về phía cha. Nàng biết câu chuyện mà cô giáo và cha cô sắp nói đương nhiên là có dính dấp đến nàng. Hơi lo lắng, nhưng rồi Trúc Vỹ cũng cùng chó Mực bước vào trong.

Nhìn theo bóng Trúc Vỹ trên lộ trải sỏi, Bảo Lâm nói:

- Ông có một đứa con gái tuyệt vời.

Ông Tạ Thắng với nụ cười nhẹ:

- Thật vậy ư? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé? Tôi đã dặn vú Ngô làm thêm phần ăn để giữ cô lại dùng cơm trưa nay, dù gì bây giờ cũng gần mười hai giờ rồi.

Bảo Lâm không biết làm gì khác hơn, nàng cùng ông Tạ Thắng bước dọc theo con đường trải sỏi. Hai bên đường là hoa: hoa phù dung, hoa nhài, hoa hồng... đang tỏa hương thơm ngát. Vườn hoa này có nhiều loại hoa quá.

Ông Tạ Thắng chợt nói:

- Cô định hỏi tôi điều gì?

Bảo Lâm giật mình quay lại:

- Muốn nói với ông điều mà ông muốn hỏi.

Ông Thắng nhìn Bảo Lâm với nụ cười:

- Cô Lâm này, tôi nghĩ là cô chọn nghề luật thì hay hơn làm cô giáo đấy. Nhạy bén như cô sẽ dễ thành luật sư giỏi thôi.

Bảo Lâm đề cập thẳng vấn đề:

- Tôi nghĩ là ông khoan nói về phản ứng nhạy bén. Tôi biết ông cần gặp tôi là vì chuyện khác. Có phải ông định hỏi tôi về sự tiến bộ của Trúc Vỹ sau hai tháng học, phải không? Gần kề ngày thi rồi, khả năng thi đậu của Trúc Vỹ được bao nhiêu chứ? Triển vọng thi đậu như thế nào?

Ông Tạ Thắng gật gù:

- Thôi được, cô đã giúp tôi đặt câu hỏi rồi, thế cô thấy sao?

Bảo Lâm nhìn lên:

- Ông cần Trúc Vỹ thi đại học lắm ư? Ông đã biết cô ấy rất khó đậu, tại sao cứ bắt cô ấy phải đối đầu với sự thất bại mãi thế?

Ông Tạ Thắng đứng lại, nhìn thẳng vào mắt Bảo Lâm:

- Cô nói sao? Đó là câu trả lời của cô đấy ư? Ý cô muốn nói trình độ nó quá kém, không đủ khả năng vào đại học? Tất cả công lao bấy lâu nay dạy kèm của cô cũng chỉ có nghĩa là vô ích thôi sao?

Bảo Lâm nói:

- Trình độ nó không kém, nhưng mà việc dạy kèm của tôi rõ là vô ích, không tác dụng.

Nàng đứng lại tựa người bên bụi trúc:

- Ông Thắng, tôi nghĩ là ông hiểu con gái ông hơn tôi.

Ông luật sư nói nhanh:

- Đương nhiên là tôi hiểu! Nếu ý cô muốn nói là cháu nó ngu thì tôi được xin phép trả lời là cháu nó không kém lắm, trái lại, nói không phải khen, nó còn thông minh nữa là khác.

Bảo Lâm cắt ngang:

- Không! Không. Ông hiểu lầm rồi! Đúng, Trúc Vỹ rất thông minh, không những thông minh thôi mà còn nhạy cảm. Cô ấy hiền lành, trong trắng, ngây thơ một cách dễ thương. Tôi dạy ở trong trường cũng có rất nhiều học trò giỏi và dễ thương như vậy, nhưng thú thật chưa thấy ai dễ thương như nó. Một cô bé đơn giản, thật thà. Tôi bị lôi cuốn trước sự trong trắng đến độ ngây thơ của cô ấy. Thú thật với ông, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như vậy.

Ông luật sư nhìn thẳng vào mắt Bảo Lâm, ông e dè:

- Cảm ơn lời khen ngợi của cô! Tôi mong rằng những lời vừa nói của cô là thật.

Bảo Lâm gật đầu:

- Tôi đã nói thật đấy chứ.

Ông Tạ Thắng đứng lại nhìn nàng, thắc mắc:

- Vậy thì tại sao cô lại cho là cháu nó không thể vào đại học?

Bảo Lâm quả quyết:

- Bởi vì cô ấy không muốn như thế!

Ông Tạ Thắng có vẻ ngạc nhiên:

- Không thể được. Tôi đã nói chuyện với nó rồi cơ.

Bảo Lâm hỏi ngay:

- Ông đã nói hay ông ra lệnh? Ông có biết không, trong lúc nói chuyện, ông hay vô tình ra lệnh hơn là tâm tình, vì vậy với Trúc Vỹ cũng thế. Nhiều khi ông tưởng là ông đã nói chuyện với con gái, thật ra là ông đã ra lệnh. Tính của Trúc Vỹ thì yếu đuối, rụt rè. Nó lại sùng bái ông, kính nể ông nên không bao giờ dám phản kháng. Mặc dù Trúc Vỹ không thích học nhưng vẫn phải vì ông mà học. Không muốn thi vẫn phải thi. Cô ấy có đủ cả cá tính riêng, nhưng trước mặt ông vẫn không dám bộc lộ cá tính.

Luật sư Thắng nhíu mày:

- Cô định trách tôi ư?

Bảo Lâm lắc đầu:

- Không dám.

- Không dám à? Thế cô vừa nói gì thế? Cô mới vừa kết án tôi là ngược đãi con gái tôi bằng tinh thần.

- Ông Thắng, nhiều lúc quá yêu cũng có thể tạo nên sự ngược đãi.

- Hở?

Ông Tạ Thắng lại chau mày, ông có vẻ giận nhưng rồi đôi mày kia lại giãn ra thật nhanh.

- Thôi được rồi, coi như là tôi ra lệnh cho con gái tôi phải thi đại học đi, nhưng cô cho tôi biết chuyện ra lệnh kia tốt hay xấu? Xấu lắm ư?

- Đương nhiên đó là vì muốn tốt cho con.

- Và chuyện đó cũng đâu ngoài trình độ của nó.

- Vâng.

- Cô cũng cho là nó thông