
ới.
===========
Tại đoàn tăng cường của Quân khu, Triệu Phương Nghị vừa nói xong chính sự với chính ủy liền tán gẫu sang một số chuyện khác, Thẩm chính ủy lớn tuổi hơn anh, trong nhà còn có một thằng nhóc quậy phá đang học sơ trung, vừa nhắc tới liền khiến cho anh ta đau đầu không dứt. Đối với người sắp làm cha như Triệu Phương Nghị liền tự nhiên truyền thụ mấy chiêu giáo dục con mà mình rất tâm đắc, bọn trẻ này từ lúc còn bé phải được rèn luyện đưa vào quy củ nếu không càng lớn càng không quản được.
Triệu Phương Nghị liền giật mình, cảm thấy cũng có lý, bản thân liền hạ quyết tâm rèn luyện cho bọn trẻ quyết không lưu tình.
Sáng sớm, trời vừa hừng đông, Điền Mật Nhi liền bị anh gọi dậy, mặc kệ có nghỉ ngơi được hay không cũng phải đứng lên dọn dẹp lưu loát rồi đi vận động.
Ngủ sớm dậy sớm đối với thân thể rất tốt, chính mình có lợi nên Điền Mật Nhi liền nhịn.
Sau khi tan làm, từ khi thai lưng rất hay mỏi nên về đến nhà liền vội vàng nằm ở trên ghế sofa cho giãn lưng một chút. Triệu Phương Nghị nhìn thấy, nghiêm mặt ra lệnh: "Ngồi thẳng, chân cũng phải nghiêm, để tay lên đầu gối. Đứng cũng không được đứng dạng ra, ngồi cũng không được ngồi dạng, một chút quy củ cũng không có."
Cái này cũng đúng, ở phòng khách mà nằm như thế quả thật rất khó coi, cô cũng không chấp nhặt với anh nữa, liền quay về nhà ở trong thành phố.
Lúc ăn cơm, bà Phương Di đem một vài món ăn có dinh dưỡng tốt, đưa đến trước mặt của Điền Mật Nhi, vì Điền Mật Nhi ăn cơm cũng không nhiều, nên bà liền muốn khuyên con dâu nên ăn nhiều một chút: "Ăn thêm cái này đi, mẹ cố ý làm cho con đấy, mẹ với dì Vương mới học được, làm như vậy cũng không tanh chút nào đâu."
Triệu Phương Nghị cảm thấy ăn như vậy là không được liền nói: "Không được kén ăn, phải cho em ở trong những năm thiên tai, bị đói hai ngày xem còn kén chọn được nữa không." Nói xong, liền gắp một miếng gan heo cho cho cô, Điền Mật Nhi ‘ọe ’ một tiếng liền nôn cả ra.
"Mẹ! Mẹ xem anh ấy kìa! ~~~" Điền Mật Nhi lập tức nổi giận.
Phương Di tím mặt lườm con trai, Triệu Phương Nghị nào biết hậu quả nghiêm trọng như thế, liền cười ha ha, nói: "Anh nghe Thẩm chính ủy nói phải rèn dũa đứa bé từ khi còn nhỏ để tạo thành thói quen, không phải em cũng nói phải giáo dục chúng từ nhỏ sao?"
Toát mồ hôi, cái người này không phải muốn dạy con từ bé mà hành hạ cả mẹ nó đấy chứ. Cha mẹ trẻ cái gì cũng không hiểu, đối với con của mình kỳ vọng rất cao, cái gì cũng muốn cho đứa bé thứ tốt nhất. Nhưng đứa bé còn nhỏ làm sao đã hiểu được, cha mẹ phải chịu trách nhiệm phân biệt thật tốt xấu cho chúng. Giống như Triệu Phương Nghị vậy, cũng mắc bệnh này của người làm cha, người ta mới nói thế mà đã thực hiện ngay rồi. Đường đường là Trung tá đoàn trưởng, thì ra cũng có khi thiên về cảm tính như thế.
Trở về trong đoàn anh hung ác làm thịt Thẩm chính ủy, đem chai rượu mà anh ta vô cùng trân quý mang ra uống, làm anh ta đau lòng đến dậm chân. Triệu Phương Nghị nói cho đáng đời, khiến cho Lão tử mù quáng thực hiện theo, làm hại anh đến bây giờ vẫn phải ngủ ở phòng khách, một nhà từ già đến trẻ đều nhìn anh không vừa mắt, đều là do anh ta làm hại.
Ngày đó cùng hai vợ chồng Dương Dực ăn bữa cơm chưa được mấy ngày thì Vương Văn Tĩnh liền gọi điện cho Điền Mật Nhi, nói là mấy bộ quần áo mới lấy về rất thích hợp với phụ nữ có thai. Bây giờ trong nước vẫn còn chưa thịnh hành quần áo dành cho bà bầu, mang thai lớn một chút sẽ mặc áo rộng thùng thình trông cũng không được đẹp lắm, Điền Mật Nhi vừa nghe cũng thấy động lòng.
Cũng đúng vào ngày nghỉ nên cô bèn dẫn tiểu Ngụy Tỳ, ngẫm nghĩ một chút lại lên trên lầu cầm hai thếp tiền cho vào trong túi xách, bảo tài xế đưa bọn họ đến trung tâm chỗ Vương Văn Tĩnh mở cửa hàng.
Cửa hàng cũng không lớn, nhưng được bài trí rất tốt, rất phù hợp với ánh mắt đời sau của Điền Mật Nhi. Vương Văn Tĩnh thấy cô tới liền nói nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm, từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là tìm một nhà hàng người bạn nhỏ ưa thích tùy ý ăn một chút.
"Chuyện của Phú Hải đối với cô có ảnh hưởng gì hay không." Điền Mật Nhi hỏi, những vụ buôn lậu gì đó ở tỉnh thành này phần lớn đều có liên quan đến Phú Hải.
Vương Văn Tĩnh khinh miệt khẽ hừ một tiếng, căn bản không nhìn trúng Phú Hải, nhưng cũng không tiết lộ ra đường dây mà mình lấy hàng, liền trả lời: "Tí nữa cho Ngụy tỳ thử chút quần áo trẻ em nhập từ nước ngoài, trong nước cũng không có đâu."
Áo khoác ngoài mang phong cách Anh, kết hợp với bộ quần áo mùa thu ở bên trong quả thật nhìn rất thời thượng, tiểu Ngụy Tỳ mặc vào trông rất có dáng, Điền Mật Nhi nhìn một cái liền thích ngay. Liền hỏi cô ấy xem bộ này nhiều tiền, Vương Văn Tĩnh sống chết không lấy tiền, cô ấy còn chọn vài cái áo có eo cao cùng với hai áo khoác mỏng mặc bên ngoài đưa cho cô. Cô ấy nói không lấy tiền, nhưng sau này cô cứ cố trả nên mới nhận tiền nhưng chỉ lấy bằng giá gốc thôi. Làm cho Điền Mật Nhi rất ngại, liền lấy thêm một cái túi rất đắt, để lại tiền theo như giá đã ghi rồi dẫn đứa nhỏ bỏ chạy.
Bây giờ Điền Mật Nhi vốn cũng nhìn nhữ