
ai người phụ nữ trong nhà rất coi trọng dưỡng sinh,
bữa ăn sáng lấy dinh dưỡng làm chủ. Cũng sợ cô ăn không vô, ngày hôm qua lại ngủ không ngon, thời tiết nóng như vậy không ăn gì cũng không được.
Thấy anh trở lại, Điền Mật Nhi thoải mái duỗi lưng một cái, cảm giác được
xương cốt tê tê dại dại vừa khó chịu lại vừa thoải mái. Mang cái đầu vẫn còn đang mơ màng đi rửa mặt, nước rất mát làm cho tinh thần của cô sảng khoái không ít. Tối ngày hôm qua lại ‘ tính ’ phúc như vậy, trên người
xem ra vẫn còn đọng lại chút dư âm khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át
mềm mại như nước, vốn đã có nhan sắc hiện tại lại càng thêm hấp dẫn con
mắt của người khác. Chính cô cũng không phát giác ra, sớm đã qua thời
tuổi trẻ ngây thơ rồi, lại một lòng nhào vào trên người của Triệu Phương Nghị, đối với chung quanh cũng không chú ý đến.
Triệu Phương
Nghị trong lòng thấy không vui, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ cười kiều mị
quyến rũ, hấp dẫn các ánh mắt của các đại lão gia. Mới vừa rồi còn nghĩ ở bên trong toa xe còn có hai người đang ngủ, tính toán ăn điểm tâm ở cái bàn trên lối đi nhỏ nhưng hiện tại anh lại đem đồ ăn chuyển trở về trên giường nằm rồi.
Điền Mật Nhi vừa húp cháo với rau trộn, đây là
loại rau trộn mà Triệu Phương Nghị vẫn rất thích ăn. Nguyên liệu chủ yếu là cải bắp cộng thêm tám loại phụ liệu nữa như: hoa cúc vàng, măng đào
vào mùa đông, nấm mèo, trà can, cà rốt thái sợi, rau khô thái nhỉ, tàu
hủ ky, vừng trắng. Điền Mật Nhi làm món rau trộn này rất ngon, bởi vì cô còn cho thêm cá bạc nhỏ vào khiến món rau trộn này khi ăn hương vị thơm ngon hơn rất nhiều.
Mang theo món ngày lên trên tàu ngày hôm qua đã ăn một bữa nên cá bạc nhỏ ở bên trong đã bị Triệu Phương Nghị nhặt
sạch nhìn thấy còn sót lại một con Điền Mật Nhi liền gắp lên đưa đến
khóe miệng của Triệu Phương Nghị.
Triệu Phương Nghị cau mày, dùng đũa muốn gắp lấy, Điền Mật Nhi nũng nịu mở miệng dụ dỗ để cho anh phải
há miệng ra. Triệu Phương Nghị nhìn chung quanh một chút, thấy không có
ai chú ý thì lúc này mới há miệng ra ‘ A ’ một cái cho miếng cá vào
miệng, dáng vẻ không được tự nhiên lắm.
Điền Mật Nhi cười cong
mắt lên, bê chén cháo lên húp thì liền thấy một đôi đũa đưa qua trong
chén của cô có thêm một miếng trứng gà. Điền Mật Nhi nhìn anh vẫn là một bộ dáng cương trực liêm chính như cũ không hề thay đổi.
Thật là
không được tự nhiên! ! Anh như vậy cũng thật đáng yêu, ha ha! ! Làm cho
người ta thật muốn trêu chọc nhiều thêm một chút! ! Ăn xong điểm tâm, Triệu Phương Nghị đi ra chỗ nối tiếp giữa các toa xe hút thuốc. Trong toa xe còn có người ngủ, cứ cảm giác có mùi của người khác thì lại thấy không được thoải mái lắm nên Điền Mật Nhi cũng muốn đi ra ngoài ngồi một lát. Đối với hành động trêu hoa ghẹo nguyệt này của cô dĩ nhiên là bị Triệu Phương Nghị nghiêm khắc ngăn lại rồi. Trên tàu phụ nữ cũng hiếm, bên ngoài lại có một đám đàn ông háo sắc, một cô gái nhỏ mềm mại yểu điệu như cô ngồi ra bên ngoài không phải là tạo điều kiện cho bọn họ nhìn đã con mắt hay sao.
"Đừng nghĩ vừa thi xong thì muốn chơi thế nào cũng được, vào đại học phải tập thói quen tự học là chính, thói quen tốt cần phải kiên trì! Vào đọc sách đi!" Ở trong hành lang xem không được sao? Thôi vậy, chuyện nhỏ cũng đành nghe theo anh.
"Ừ, vậy em trở lại chúng ta cùng luyện tiếng Anh đi, anh cũng có thể thuận tiện học tập thêm một chút." Điền Mật Nhi phát âm cũng không tệ, đời này trí nhớ lại siêu quần, tiếng Cô vừa có thể nói vừa có thể viết thông thạo lại vừa có phương pháp học tập tốt nên Triệu Phương Nghị mặc dù học lại từ đầu, nhưng kiếm lời lại không nhỏ so với mấy năm học ở trường còn tiếp thu nhanh hơn.
Từ đơn và câu ngoài đọc ra Điền Mật Nhi còn yêu cầu anh học thuộc, người dân học ngoại ngữ phần lớn đều viết là chính, học cũng chỉ để ứng phó với cuộc thi vì vậy sau này ít có người có thể mang ra vận dụng được trong thực tế. Nếu có một môi trường tốt để ôn luyện thì so với học thuộc có hiệu quả hơn nhiều.
Trong lúc học cô giảng giải cho anh cách xử lý những yếu điểm, sau đó bắt đầu để cho Triệu Phương Nghị luyện phát âm, Điền Mật Nhi đọc một lần, anh sẽ đọc theo mấy lần, đem những thứ đã học qua liên tục đọc lại một lần nữa. Giọng của hai người không lớn không nhỏ vì sợ ảnh hưởng đến những người khác, nhưng vì tạp âm quá lớn nên so với thường ngày ở nhà phát âm cũng lớn hơn một chút.
Qua một lát sau, ước chừng khoảng chín giờ sáng, liền nghe thấy trên nóc toa xe có động tĩnh. Chưa kịp hỏi đã nhìn thấy một loạt đá từ bên này trải đến bên kia chỗ nằm, đá ở bên kia bắn cả lên người của mấy người kia, Điền Mật Nhi âm thầm thấy thật may mắn vì đã đem đồ ăn ở trên bàn thu lại, nếu không mà đá bắn vào thì làm sao còn dùng được nữa.
Người đàn ông nằm ở giường bên kia cũng đã tỉnh, nói với người phụ nữ: "Ngủ tiếp một lát nữa, buổi chiều mới đến đấy."
Cô ta không kiên nhẫn oán trách nói: "Huyên náo như vậy, làm sao mà ngủ được nữa."
Câu này là có ý gì đây? ! Là tàu náo hay là người náo? ! Trên tàu mọi người căn bản đều đã tỉnh dậy, ở trên lối đi nhỏ ồn ào nói chuyện