
ưng Lý Kiều Dương lại nói: "Ngủ một giấc rồi mình còn phải trở về, ngày mai là sinh nhật của ba mình, tuy không muốn lộ diện nhưng vẫn không thể để chân mình bị đánh gãy được!"
Cái gì! ! Thực sự muốn đi thì liền đi sao, theo cách nói của người xưa dễ nghe một chút chính là kết bạn với người thích sống về đêm, nói khó nghe chính là quá tùy hứng. Chỉ là nhìn dáng vẻ này của cô ấy trước hết để cho cô ấy ngủ một giấc để tinh thần tỉnh táo lại đã.
Lý Kiều Dương đặt đầu vào gối liền ngủ mất, Điền Mật Nhi tìm điện thoại gọi về cho nhà của Lý Kiều Dương, Lý Vĩ sớm đã bị tính tình của con gái mài giũa đến mức không hề thấy nổi giận mà lại còn sinh ra thói quen cưng chiều không muốn dạy dỗ, chỉ lo chùi đít cho con mình. Nghe nói con mình hiện tại đang ở Bắc Kinh, buổi tối còn muốn quay về, suy nghĩ một chút, hỏi địa chỉ của cô sau đó nói là sẽ tìm tài xế đến chở về. Điền Mật Nhi lại đi ra quán ăn bên ngoài trường mua ít thức ăn, khi trở về thấy Lý Kiều Dương vẫn còn ngủ, liền lấy tiếng Pháp cơ sở ra xem.
Cô phát hiện bây giờ trí nhớ tuy tốt, nhưng cũng không phải đã gặp qua là không quên được, chỉ là hơn người khác một chút nên phải cố hết sức mà thôi. Hơn nữa thời gian càng dài, ưu thế này sẽ ngày càng không rõ ràng, tất cả đều phải dựa vào cố gắng của chính mình. Cũng may bản thân cô cũng thông minh lanh lợi, đối với phương pháp học tập nắm giữ rất nhanh, ứng phó bài tập vẫn còn dư dả.
Buổi chiều, Lý Kiều Dương mới tỉnh ngủ, Điền Mật Nhi dẫn cô đi tắm rửa, khi trở lại may mà thức ăn còn chưa nguội lắm. Lý Kiều Dương cũng quá đói rồi, ăn vô cùng ngon lành, vào lúc này mấy người trong phòng cũng đều lục tục trở lại. Điền Mật Nhi để cho Lý Kiều Dương và Tống Kha giới thiệu lẫn nhau, tuy hai người từ trường tương đối trái ngược nhau nhưng cũng lưu lại cho đối phương ấn tượng cũng không tệ, lại có chung người bạn nữa, quân tử chi giao nhạt như nước, tuy mới chỉ nói mấy câu mà thôi.
Ba người trò chuyện câu được câu không, phần nhiều là nghe Điền Mật Nhi càu nhàu, Tống Hiểu Hoan cũng trở về tới, nhìn thấy Lý Kiều Dương thì con mắt liền sáng lên.
"Bạn chính là người lái xe suốt đêm tới gặp Điền Mật Nhi hả! Quan hệ của hai người thật tốt! Tớ thật sự rất hâm mộ Điền Mật Nhi có thể có được người bạn thân như vậy, chúng ta đều cùng trang lứa, về sau cũng nên lui tới nhiều nhiều! Tin tưởng chúng ta cũng sẽ trở thành bạn tốt của nhau." Tống Hiểu Hoan thiên chân hồn nhiên như vậy, mắt to tràn đầy chân thành, khiến bất luận kẻ nào cũng không cự tuyệt được.
Nhưng Lý Kiều Dương là ai, mặt mũi của cha ruột cũng còn không thèm nể nang, từ nhỏ đến lớn không ai dám cùng cô bới móc khiêu chiến cả. Liền đó mắt nhỏ híp lại, cắn chiếc đũa nhọn mang theo vài phần du côn cười hỏi: "Cô là ai? ! Tôi có biết tên họ của cô không! Thế nào mà ***** lại quen thân đến như vậy! Cô nhóc phải an phận một chút mới làm người khác ưa thích được."
Tống Hiểu Hoan vẫn còn đang ngây người nhưng cũng không khó nghe ra giọng điệu không tốt kia, mắt to ghen tị đi trừng Điền Mật Nhi, sau đó thấm đầy nước mắt sập cửa đi ra ngoài. Chu Tuyết trở lại chỉ để sửa sang lại dung mạo, mặt đầy châm chọc nhìn ba người, giống như Điền Mật Nhi, Lý Kiều Dương và Tống kha là một tổ hợp cực kỳ hài hòa vậy, nhìn thấy Tống Hiểu Hoan sập cửa đi ra, chải đầu đeo túi sau đó cũng đi theo.
Lý Kiều Dương ‘ hừ ’ một tiếng, sau đó dùng đũa gắp một cái bánh bao chấm vào tương ớt rồi cắn một cái liền nói: "Nghĩ đến đám các cậu ***** không phải tinh anh thì cũng chính là văn nhân học giả, thật sự đã phá tan giấc mộng của mình, cánh rừng lớn thì loại chim nào cũng đều có. Cậu nói xem, cậu giáo huấn mình một tràng như vậy tại sao đối với người khác lại có dáng vẻ như tiểu tức phụ vậy, thật khiến cho người khác tức giận mà! Đừng có nói là cậu đã quen biết mình đấy!"
Nhìn dáng vẻ cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia thì Điền Mật Nhi cũng chỉ cười cười: "Cậu là bạn của mình, mình mới quan tâm đến cậu, người khác tốt xấu gì thì kệ họ, cùng với mình nửa xu quan hệ cũng không có."
Lý Kiều Dương vừa nghe liền trừng to mắt, nói: "Cũng đúng!"
Cơm nước xong, Điền Mật Nhi lại dẫn Lý Kiều Dương đi gặp Điền Dã, vẫn nghe cô nói có một người anh trai nhưng không có cơ hội gặp mặt. Điền Dã đang theo giáo sư làm thí nghiệm, vội đến mức cơm trưa vẫn còn chưa ăn, Điền Mật Nhi lại nhanh chóng làm cho anh một phần cơm chiên, anh ăn xong lại vội vã đi ngay.
Lý Kiều Dương nhìn theo bóng lưng của Điền Dã, sững sờ nói: "Này, hai chúng ta có phải là chị em hay không! ?"
Điền Mật Nhi cảm thấy mông lung, cô ấy lại phát bệnh thần kinh gì rồi, đương nhiên là chị em tốt cả đời rồi.
"Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Khối ruộng màu mỡ này của nhà các cậu mình xin được canh tác trên đó!"
Tiễn Lý Kiều Dương đi, buổi tối Điền Mật Nhi cũng ở lại trường, hôm sau trở về, nghe nói Triệu Phương Nghị có điện thoại tới, bảo tối hôm nay còn có thể gọi về nữa. Cơm nước xong Điền Mật Nhi liền túc trực bên điện thoại, Triệu Phương Nghị đoán thời gian rất chính xác đúng lúc này cũng gọi điện thoại tới.
Chế độ xâ