
a tí gì
đến cậu.
Kỉ Đình cũng đã từng thử
tham gia với nhóm của Chỉ An, thế nhưng từ nhỏ bố mẹ cậu đã dạy: đi có dáng đi,
ngồi có tướng ngồi, đàng hoàng quy củ, học rộng biết nhiều mới thực là một đứa
trẻ ngoan. Thế nên trừ những buổi học chính quy, họ còn sắp xếp kín đặc các
buổi học thêm cho cậu, bàn học của cậu lúc nào cũng bày la liệt các loại sách
báo bố mẹ đặt cho. Hiếm hoi lắm cậu mới bước ra ngoài cho thoáng khí một chút,
làm sao quen được với cái trò ngông cuồng sục sạo khắp nơi mọi chốn trên dãy
núi phía sau trường của đám Chỉ An. Lúc mới đầu thấy lạ lẫm hay hay, Kỉ Đình
cũng theo chân Chỉ An đi hù dọa các cặp tình nhân lén lút hẹn hò ở những chỗ
vắng, rồi làm ná bắn chim, chọi dế, chơi trò giấu rồi tìm kho báu. Chỉ An cũng
vui vẻ chơi với “tên đồng bọn” lớn hơn cô mấy tuổi. Thế nhưng Kỉ Đình suy cho
cùng vẫn chín chắn biết điều hơn Chỉ An, lại quen làm một đứa trẻ ngoan rồi,
những lúc Chỉ An bướng bỉnh đành hanh, hoặc gây ra những trò bậy bạ quá lố, cậu
thường không bao giờ tiếp tay làm xằng mà còn đem lời ngăn cản. Tuy thế, mấy
lượt cậu chàng người ngợm lấm lem bùn đất về nhà, vẫn cứ bị bố mẹ quở trách gay
gắt. Còn Chỉ An thì ghét cậu chàng lắp ba lắp bắp, chân tay lóng ngóng, dần dà,
cũng không thèm chơi với cậu nữa.
Chỉ Di với Kỉ Đình thì
lại hợp nhau. Kể cũng lạ, cô bé Chỉ Di trước nay vẫn hay khép kín ngượng ngùng,
từ bé đến giờ, ngoài Chỉ An ra, cô bé chỉ thích vui vầy bên Kỉ Đình. Cô bé còn
vui lòng chia sẻ với vậu về đám cá vàng cưng cùng kinh nghiệm nuôi cá. Dần dần,
Kỉ Đình cũng bắt đầu nhận ra được hầu hết các loại cá, hóa ra chúng có biết bao
nhiêu chủng loại cùng đủ thứ tên gọi kỳ quái lạ lùng, nào là Mắt Rồng, Đầu Hổ
rồi La Hán… Chỉ Di cũng kiên nhẫn nghe cậu kể lể những điển cố cùng truyền
thuyết mà cậu biết được từ chỗ bà mẹ dạy Văn hay ở trong sách. Hai đứa trẻ lặng
lẽ vẫn thường ở lì trong thư phòng của nhà họ Cố hay nhà họ Kỉ làm bài tập,
hoặc đứa nào làm việc đứa nấy, lòng dạ đều cảm thấy thật thoải mái yên ổn.
Kỉ Đình có lúc thầm nghĩ
trong lòng, Chỉ Di quả là một cô gái nhỏ khiến người ta phải thương cảm, ngoan
ngoãn đáng yêu là thế, vậy mà sức khỏe lại yếu kém, bệnh nặng bệnh nhẹ liên
miên, ốm một cái là lại phải ở nhà tĩnh dưỡng. Có lẽ đây cũng là một trong
những nguyên nhân khiến tính tình cô bé khép kín như vậy. Thành tích học tập
của cô bé cũng bị ảnh hưởng, cũng may là chú Cố với dì Uông Phàm không câu nệ
chuyện này lắm, đối với hai người họ, điều quan trọng nhất là con gái được mạnh
khỏe.
Kỉ Đình là con một, hết
thảy tinh lực của hai vị phụ huynh trong nhà đương nhiên đều dồn lên một mình
cậu, cũng là phải lẽ. Thế nhưng, một nhà có hai đứa con cùng tuổi như bên Cố
Duy Trinh thì trong lòng người lớn đúng là cũng có chuyện nhất bên trọng, nhất
bên khinh, suy cho cùng thì trái tim người ta cũng đâu có nằm ở chính giữa. Như
Kỉ Đình thấy, thời gian và sự chăm sóc mà hai vợ chồng chú Cố dồn vào Chỉ Di
nhiều hơn bao nhiêu so với Chỉ An. Về việc này, mọi người đều có thể lý giải
được, sức khỏe Chỉ Di không tốt, đúng là cần quan tâm chăm sóc hơn, còn Chỉ An
khỏe như rồng như hổ, càng không có ai kèm cặp, cô bé lại càng hớn hở. Còn về
mặt vật chất, nhà họ Cố vẫn gắng sức giữ cho công tâm, chỉ cần một cô con gái
có, cô kia nhất định cũng phải có. Điều khiến Kỉ Đình thấy lạ lùng nhất là,
người cha Kỉ Bồi Văn của cậu, thường ngày vốn nghiêm nghị, chẳng mấy khi cười
nói lại chỉ yêu chiều một mình Cố Chỉ An, mỗi lần sang nhà họ Cố chơi, ông đều
tặng riêng cho Chỉ An một món quà nho nhỏ. Đương nhiên, Chỉ Di cũng nhận được
một món quà y hệt, thế nhưng người tinh mắt đều nhận ra, mấy cái súng cao su
với lồng chim đan vót trau chuốt ấy đều là thứ đồ chơi chỉ một mình Chỉ An ưa
thích. Thi thoảng Kỉ Đình cũng khó tránh khỏi bất bình trong dạ, ông bố lúc nào
cũng mặt mày đăm đăm khó khăn trước cậu, thế mà lại rất hay bị những câu nói vô
tâm hay mấy hành động nghịch ngợm nho nhỏ của Chỉ An chọc cho cười xòa vui vẻ.
Đối với tâm tư của người lớn, Chỉ An trước sau chỉ một thái độ chẳng hề hay biết,
thế nhưng lòng ưu ái của Kỉ Bồi Văn cũng làm cô bé cảm thấy có thêm một cái ô
che chở, cứ hễ gây chuyện, không dám nói với bố mẹ, cô bé liền nhờ cậy đến bác
Kỉ thay mặt xuất đầu lộ diện. Những chuyện nhỏ nhặt không có gì ghê gớm, Kỉ Bồi
Văn đều gánh thay cho cô bé, vợ chồng Cố Duy Trinh biết chuyện, cũng chỉ nửa
đùa nửa thật trách móc ông bạn thân, rằng cứ đà này thì ông sẽ làm hư Chỉ An,
khiến cho cô bé càng thêm ngông cuồng phá phách. Kỉ Bồi Văn chỉ cười ha hả bảo
rằng, “Tôi lại cứ ưa mấy cô nhóc có cá tính như thế đấy”.
Quãng đời con trẻ cứ thế
rề rà trôi qua trong niềm khao khát lớn lên đầy bức thiết, đến lúc ngoái đầu
nhìn lại, mới hay thời gian chảy trôi, hóa ra cũng chỉ là chuyện thoáng chốc
của một khắc nhắm mắt mở mắt mà thôi. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Kỉ Đình
không chọn theo học tiếp cấp trung học ở ngay trong trường trực thuộc Đại học
G. Một nam sinh như cậu, mặt mũi sáng sủa, thanh tú, thành tích học tập nổi
bật, lạ