
lòng.
“Em có Kỉ Đình yêu em đến
thế. Thứ chị khát khao nhất trên đời, em với tay ra là có. Trước nay hễ em
không hài lòng là có thể cao chạy xa bay, chị thì sao? Em đã bao giờ nếm thử
cảm giác vĩnh viễn chìm giữa bóng đêm chưa, không nhìn thấy tất cả xung quanh,
những thứ dù đẹp đẽ đến đâu cũng chẳng có sắc màu, chẳng ấm lạnh gì, thứ cảm
giác tuyệt vọng ấy em đã thử bao giờ chưa? Chưa, đúng không, đất trời của em
rộng lớn bao la, có thể sống vui tươi thỏa thích, nếu không có anh ấy, em chỉ
tiếc nuối thôi, thế nhưng nếu không có anh ấy, chút mong đợi cuối cùng của chị
cũng không còn nữa. Tại sao em lại quay về chứ, Cố Chỉ An? Em có biết không,
chị chỉ hận rằng sao trên đời này lại có em!”
Chỉ Di khóc nấc lên thành
tiếng, cô vốn là người hiền lành, đây là những lời cô chưa từng nghĩ sẽ nói ra
thành lời, thế nhưng mỗi ngày mỗi đêm trôi qua, chúng dồn nén trong lòng cô,
giày vò dằn vặt cô, giờ đây, cô đã có thể khóc lóc mà nói ra với em gái mình,
“Chị chỉ hận rằng sao trên đời này lại có em”. Lời nói đã dứt, nước mắt của cô
cũng tạnh ráo, cảm giác thư thái biết bao, xưa nay cô chưa từng nhẹ nhõm như
thế này.
Một hồi lâu, Chỉ An không
nói năng gì, dường như đã tan vào bầu thinh lặng bốn bề.
“Em chưa bao giờ tranh
giành anh ấy với chị!” Cuối cùng Chỉ An cũng giằng tay ra khỏi bàn tay của Chỉ
Di, vẻ mỏi mệt chưa từng thấy. “Chỉ cần hai người bằng lòng là có thể sống với
nhau trọn đời, có điều người đâu phải đồ vật, em không thể quyết định thay anh
ấy.”
“Chỉ An, đừng có nói như
thế, cái chị cần đâu phải thứ “nhường” của em, em cũng hiểu rõ anh Kỉ Đình còn
gì, cứ cho là em có lòng muốn đi theo anh ấy, chưa chắc anh ấy đã vứt bỏ tất cả
mà ra đi đâu.” Cảm nhận được một nét lặng lẽ vụt qua của Chỉ An, Chỉ Di thốt
nhiên cười, “Chi bằng chúng ta đánh cược một phen”.
...
Bên ngoài cửa vọng vào
tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện lộn xộn, xì xầm, loáng một cái, Uông Phàm
và Cố Duy Trinh đã đẩy cửa bước vào, Kỉ Đình cũng theo ngay phía sau, chỉ thấy
Chỉ Di nước mắt tèm lem cùng Chỉ An không rõ thái độ gì.
“Chỉ An, con về rồi đấy
ư? Hai chị em làm sao thế hả?” Bất ngờ trông thấy cô con gái thất lạc lâu ngày,
Cố Duy Trinh cũng không rõ cảm giác của mình ra sao nữa, có lẽ có phần mừng
vui, thế nhưng trong đó cũng đan xen quá nhiều phần ngần ngại, thêm cả chút
kinh ngạc.
Chỉ An liếc nhìn ông,
không nói năng gì, chỉ sượt qua người đi ra. Uông Phàm vội vã chạy vào bên
giường Chỉ Di, trông thấy con gái khóc không thành tiếng, bà xót con lập tức
nghiến răng gọi giật người vừa bước ra đến cửa kia lại, “Cố Chỉ An, cuối cùng
phải thế nào mày mới chịu buông tha cho chúng tao?”.
Tay Chỉ An nắm chặt lấy
nắm đấm cửa, hít một hơi, rồi lại thu tay về, “Bà nói đúng đấy, tôi dựa vào cái
gì mà buông tha cho các người chứ?”.
Uông Phàm tức đến nỗi mặt
thoắt trắng bệch, “Mày có thể hận chúng tao, nhưng Chỉ Di có lỗi gì với mày,
mày đã hại con bé đến mức không nhìn thấy gì, nếu đã đi rồi, sao còn quay trở
lại?”.
Chỉ An nhìn Cố Duy Trinh
lúc này đang im ắng, tất cả mới buồn thảm làm sao. “Tôi hận các người, thế thì
đã sao?”
“Mày hận chúng tao? Hay
dở gì thì chúng tao đã nuôi mày khôn lớn, còn mẹ ruột của mày, nó còn chẳng
thèm nhìn đến mày! Bây giờ mày còn trẻ, còn xinh xẻo, vênh váo, đàn ông vẫn còn
lượn lờ xung quanh, thế nhưng đừng có đắc ý sớm quá, ngày xưa Uông Minh cũng
như mày, cuối cùng thì sao đây, đến lúc chết rồi cũng chẳng ai đưa tiễn!” Uông
Phàm ôm lấy Chỉ Di, nói với Chỉ An xong liền quay sang Kỉ Đình, “Cậu cũng hồ đồ
quá thể, cái con người đang nằm trên giường bệnh đây, hồi còn nhỏ cậu cứ luôn
miệng hứa hẹn là sẽ chăm sóc cả đời đấy, thôi thì bỏ qua, còn bây giờ cậu vì
cái con hồ ly tinh này mà vứt bỏ cả bố mẹ mình, bố cậu tức giận đến nỗi bệnh
cao huyết áp tái phát, mẹ cậu thì ngày ngày khóc ròng ở nhà, cậu đã biết chưa,
có giỏi thì cậu cứ theo nó đi, xem kết cục ra làm sao?”.
Chỉ An lấy hết sức kéo
cửa ra, lần đầu còn quên không vặn nắm đấm cửa, cô nói với Kỉ Đình còn đang
sững sờ như trời trồng, “Bà ta nói phải đấy, cũng được, tôi cho anh hai con
đường, hoặc là đừng có hồ đồ nữa, ở lại mà sống tử tế đi, hoặc là vứt bỏ tất cả
đi theo tôi, từ giờ trở đi không quay lại nữa, xem cuối cùng kết cục anh ra làm
sao”.
Cô không chờ anh trả lời,
một mình xăm xăm lao xuống cầu thang, lúc ra đến cổng bệnh viện, Chỉ An ngẩng
đầu lên nhìn trời, chỉ sợ rằng mình sẽ rơi nước mắt.
Mặt trời sắp lặn xuống
sau rặng núi, lại một buổi hoàng hôn nữa, phía sau hoàng hôn kia là đêm tối
đằng đẵng. Người cô chờ đợi có thể sẽ đuổi theo cô, có thể không.
Chỉ An dừng bước, nhắm mắt, dường như quay trở lại cái
ngày của nhiều năm về trước, tịch dương cũng vành vạnh như vậy, cô gái giật
mình tỉnh dậy từ giấc mơ trưa ngồi ngẩn ngơ một mình trong góc nhỏ bí mật, rơi
nước mắt nhìn bóng tối đang dần ùa tới, rồi cô nghe thấy một giọng nói vang
lên, “Có anh ở bên cạnh đây, em không phải sợ gì cả”. Lúc này cô mới nhận ra
vừa rồi mình đi vội như vậy là vì không dám quay đầu lại, sợ rằng v