
“Anh
ta thì có gì mà tốt đẹp, chẳng qua là học sinh tốt nghiệp ưu tú rởm chứ gì?
Hiếm hoi lắm đấy chắc?”.
Cố Duy Trinh giận đến nỗi
mạch máu xanh lè trên trán cũng giật giật, “Cái thứ không hiếm hoi lắm này con
cũng có được bao giờ đâu, sao tôi lại có đứa con gái thế này cơ chứ”.
Thấy rõ không khí bỗng
chốc đi xuống, Từ Thục Vân vội vàng dàn hòa, “Anh Cố à, Chỉ An vẫn còn là trẻ
con, việc gì phải nghiêm trọng thế?”
Nãy giờ Chỉ Di vẫn im lìm
không nói gì, giờ đặt ngay đũa xuống, khẽ giọng bảo, “Bố ơi, Chỉ An hôm nay lên
bục nhận thưởng, tại sao mọi người chỉ nhớ mỗi việc anh Kỉ Đình được khen
thưởng, chẳng ai nhắc đến Chỉ An cả?”.
Những lời ấy vừa thốt ra,
cả mấy người lớn đều nhất loạt nhìn nhau sững sờ, Cố Duy Trinh cũng bỗng chốc
im bặt.
Lúc ấy, Chỉ An đứng bật
dậy, nói với chị, “Ai mà thèm mọi người khen ngợi chứ? Đằng nào trong mắt bố mẹ
cũng chỉ có một đứa con gái thôi mà”. Nói đoạn cô bé đẩy ghế ra đằng sau, rồi
rời khỏi bàn ăn, chạy biến ra khỏi nhà họ Kỉ.
“Chỉ An!” Chỉ Di gọi giật
một tiếng, nhìn thấy cô bé không thèm ngoái lại, liền đứng ngay dậy, “Bố mẹ,
con đi xem em thế nào”. Nói rồi cũng theo chân đi ra ngoài luôn.
Kỉ Đình cũng muốn đi,
nhưng chỉ cảm thấy váng vất mơ màng. Bốn người lớn đều sững sờ một hồi, rồi lại
bắt đầu lặng lẽ ăn tiếp. Một lúc lâu, vẫn là Kỉ Bồi Văn mở lời trước, “Ông Cố
à, nói thật một câu, ông bà thấy đối xử với con Chỉ An thế này có công bằng
không?”. Cố Duy Trinh định nói lại ngừng, thở dài một tiếng. Uông Phàm liếc
nhìn chồng một cái, rồi bảo, “Thành tích của Chỉ An trước nay đều rất khá, vợ
chồng em không phải không biết, có điều con bé này cứ hấp tấp quá, bọn em cũng
chỉ mong nó ngoài việc học ra, những mặt khác cũng phải từ tốn cẩn thận một tí.
Huồng hồ, Chỉ Di lần này thi cử không ra sao, bọn em cũng lo nếu cứ khen con
em, lại làm con chị chạnh lòng… Làm cha mẹ thật khổ nhất đời, có điều thực là
không ngờ mọi sự lại ra nông nỗi này…”.
Kỉ Bồi Văn im lặng một
hồi, rồi lại bảo tiếp, “Có thật là vì như thế không? Duy Trinh, Uông Phàm, có
những chuyện tôi không nói ra ông bà cũng hiểu, không phải tôi tọc mạch chuyện
nhà hai người, thế nhưng, con trẻ tuy vẫn còn nhỏ tuổi, cơ mà trong lòng chúng
có cảm nhận cả đấy…”.
Trông thấy trên khuôn mặt
Uông Phàm đã lộ nét rầu rĩ, Từ Thục Vân vội lay lay chồng, “Thôi đừng nói nữa,
ăn cơm đi, Chỉ An chẳng qua là nhất thời giở thói trẻ con ra, không sao đâu
mà”.
Bốn người lúc này mới
tiếp tục ăn, Kỉ Đình nghe bập bõm tiếng được tiếng chăng, nhưng cậu hiểu là bây
giờ không nên nhiều lời, cậu cảm thấy đầu óc càng đau nhức hơn, bèn nhất quyết
nhổm dậy nói, “Chú Cố, dì Uông Phàm, bố mẹ, con thấy hơi váng vất, con vào
phòng nằm một tí nhé”.
Kỉ Đình đi vào buồng
trong rồi, Từ Thục Vân cười bảo, “Cái thằng bé này, xem ra một tí rượu cũng
chẳng uống được thật”. Cả mấy người còn lại đều miễn cưỡng cười cười, bữa cơm
qua quýt kết thúc trong cảm giác gượng gạo như nhai rơm.
Uông Phàm cùng Từ Thục
Vân vừa mới thu dọn bát đũa, Chỉ Di đã quay trở lại, vừa vào đến cửa đã sốt
ruột bảo với Uông Phàm, “Mẹ ơi, con không tìm thấy em Chỉ An đâu cả, làm thế
nào bây giờ?”.
Uông Phàm dỗ dành cô bé,
“Ngốc ạ, trường rộng thế này, con tìm em ở đâu được, mạn này có đứa nào thạo
đường hơn em con? Yên tâm đi, chơi ở ngoài mệt rồi nó khắc mò về ngay ấy mà”.
Tiễn cả nhà Cố Duy Trinh
về rồi, Từ Thục Vân vẫn còn loay hoay trong bếp, Kỉ Bồi Văn bước vào phòng con
trai.
Kỉ Đình nửa tựa nửa nằm ở
đầu giường, mắt nhắm tịt, đeo tai nghe, sắc mặt vẫn đỏ lựng, không biết đã thiếp
ngủ hay đang chăm chú nghe cái gì. Kỉ Bồi Văn ngồi xuống bên giường, khẽ khàng
gỡ đôi tai nghe bên tai Kỉ Đình, Kỉ Đình thấy động, bèn mở choàng mắt, lật bật
ngồi ngay dậy, “Bố, có việc gì thế ạ?”.
Kỉ Bồi Văn lấy chiếc tai
nghe đưa sát lại tai mình, vừa để gần chút, đã nghe thấy bên trong vang ra
tiếng nhạc rầm rầm như muốn nổ tung, ông khẽ chau mày, bấm nút dừng, lấy băng
cassette ra xem. Hóa ra là album của nhóm Beyond. Lúc bấy giờ Beyond đang nổi
đình nổi đám, trong đám học sinh của Cố Duy Trinh có không ít cô cậu mê mẩn ban
nhạc này, nên đại khái ông cũng đã nghe qua ít nhiều. Nhưng vừa nghe thấy âm
thanh đàn trống cuồng điên cùng tiếng hát như thể thét gào này, ông đã thấy đau
đầu không chịu nổi. Đương nhiên, ông hiểu rằng sở thích của trẻ con chẳng hề
giống với những người thuộc thế hệ mình, nhưng đúng là trước nay chưa từng nghĩ
rằng cậu con trai lặng lẽ thư sinh lại đi thích cái thứ này.
“Bố lại cứ tưởng là con
đang nghe băng độc tấu dương cầm mà mẹ con mua cho cơ đấy.” Kỉ Bồi Văn đưa trả
cái máy nghe nhạc với băng cassette vào tay cậu con trai, điềm đạm nói.
Kỉ Đình cụp mắt xuống,
bất giác lấy tay mân mê cái dây đeo tai nghe, đáp lời, “Con có nghe, có điều
nghe nhiều quá rồi nên cũng chán”.
“Cái này… con không thấy
ồn ào quá à?” Kỉ Bồi Văn trỏ vào chiếc băng cassette trong máy nghe nhạc.
Kỉ Đình nhoẻn cười, nhưng
chẳng nói năng gì. Đương nhiên cậu sẽ không nói rằng, thực ra cậu rất thích cái
thứ nhạc