
i tung ấy sang một bên. Nhỏ cũng chẳng có can đảm hỏi thẳng Phong…
Vẫn là không gian tĩnh lặng và rờn rợn, ánh sáng từ màn hình máy đủ cho
Chi nhìn thấy Phong, cậu đang ngồi dưới khung cửa sổ, dựa tường. Và bàn
tay đang đưa lên, Phong dốc 1 chiếc hộp nhỏ mở nắp vào miệng, cho những
viên nhỏ xíu rơi ào ào xuống. Lập tức, Yến Chi lao đến, cúi người, dùng
tay gạt mạnh tay Phong ra. Chiếc hộp văng đi, rơi xuống cạnh chân bàn,
những viên thuốc tung tóe… Phong đưa ánh mắt lên nhìn Chi, cái ánh nhìn
sắc và đáng sợ như lưỡi dao. Nhưng những viên zkilico tan ở cuống họng
làm Phong bình tĩnh lại trước khi nổi điên.
- Sao anh phải dùng nhiều thế vào lúc này? Anh mất bình tĩnh vì điều gì? Vì anh Chấn Khang hay vì… người tình của anh ấy??
Phong lại đưa ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn. Những câu hỏi của Chi thật
ngốc nghếch vì Phong chẳng có lí do nào để phải trả lời nhỏ cả. Chi cũng biết giận dỗi với Phong là điều vô nghĩa, nên nhỏ từ từ ngồi xuống bên
Phong và giọng đã dịu lại:
- Anh hay dùng thứ đó khi mất bình tĩnh phải không?... Nhưng nó lại làm
anh mất ngủ đấy! Sao không dùng thuốc an thần? Nó sẽ làm anh dễ dàng
chìm vào vô thức và quên hết những điều đang phải chịu đựng. Dù dùng
nhiều cũng không tốt, nhưng nó tốt hơn vạn lần cái thứ ấy. Mỗi lần nó
ngấm vào người là mỗi lần nó gặm nhấm và phá hủy sức lực, trí não và
từng dây thần kinh của con người .
Chi quay sang nhìn Phong:
- Em không muốn anh dùng nữa.. vì anh đã có em rồi, vợ anh này. Nếu anh
khó chịu, anh mất bình tĩnh thì hãy chia sẻ với em. Nếu anh không chịu
nổi mà phải nổi điện lên, hãy để em hứng chịu. Vì em là vợ anh và vì..
em yêu anh hơn anh yêu em rât nhiều…
Chi từ từ ghé sát vào mặt Phong:
- Chúng ta.. có thể trở thành vợ chồng theo đúng nghĩa không? - Nhỏ nhắm mắt, đẩy mặt gần hơn… cho đến lúc… đặt môi mình lên môi người con trai
ấy. Trong Chi, lửa tình đang bùng lên mãnh liệt và niềm khao khát có
được Phong quá lớn…
Chi tiếp tục ôm lấy cổ Phong, dướn người và hôn cuồng nhiệt hơn, không
hề biết rằng, Phong vẫn chưa… nhắm mắt và chẳng hề muốn bắt cùng ham
muốn của nhỏ
Cửa phòng 102 mở hờ. Qua khe cửa, đôi mắt nâu trong veo nhìn thấy hết
tất cả. Rõ ràng nếu chỉ thấy lưng Yến Chi thì cảng tượng ấy là 1 cuộc
yêu mãnh liệt. Băng kéo cánh cửa đóng chặt lại, quay người bước. Nhỏ cảm thấy gì sao? Không tức giận, không khó chịu, chẳng có lí do gì để nhỏ
cảm thấy thế. Vẫn bước đi thản nhiên, nhưng ở một goc nào đó trong trái
tim, quả thực… nhỏ không thấy thoải mái chút nào, khi kẻ có khuôn mặt
Chấn Nam ấy đang ở cùng người con gái khác…
…… Ham muốn đột ngột dừng lại, Chi đẩy người mình ra. Nhỏ taháy Phong,
vẫn như kẻ vô hồn, bất động, đôi mắt nhìn qua chỗ khác và đôi môi vẫn
khép chặt. Quá dễ để thấy rằng, Phong chẳng có cảm giác gì. Chi từng
nghĩ kể cả không có tình yêu thì đứng trước một người con gái, không có
thằng đàn ông nào là không có ham muốn, chưa nói chuyện người con gái đó đẹp và chủ động trước…
- Nếu anh chưa muốn, em sẽ chờ … chờ đến khi anh thật sự chấp nhận. Em giờ chỉ cần anh nhớ rằng: Em là vợ anh!
Chi đứng dậy, vào phòng trong, dù đã biết trái tim Chấn Phong không dễ gì tan chảy nhưng nhỏ vẫn thấy buồn. … Băng lang thang trên các hành lang. Giờ
đã gần 5h chiều, không khí đã hơi lành lạnh. Mấy ngày nay, nhỏ hơi khó
ngủ, thỉnh thoảng choáng đầu và mất thăng bằng. Nhỏ từng nghĩ vì đã dùng nhiều zkilico trong một lần lúc dưới căn hầm tối, nhưng rồi lại nghĩ,
vì 1 thời gian từ đêm dưới căn hầm ấy, nhỏ chưa hề dùng lại zkilico. Và
Băng biết, thứ đó chỉ có thể có ở phòng 102. nhưng nhỏ lai thấy cảnh ấy
trong phòng Chấn Phong, không thể phủ nhận nó vẫn lởn vởn trong đầu
Băng, không khó chịu nhưng cũng chẳng dễ chịu chút nào.
-Cô không dám vác mặt về phòng cậu cả nữa phải không?
Bước chân Thụy An từ đằng sau tiến nhanh lên sát Băng. Băng vẫn đi chậm rãi.
- Dù sao cô cũng cần hiểu, cậu cả chỉ xem cô như loại gái bên ngoài cậu
hay qua đêm thôi. Còn nữa, thứ như cô đừng mơ chạm được vào cậu 2!
An ghé sát tai Băng thì thầm, nhỏ chợt liếc thấy Chấn Khang từ xa đang
tiến lại. An biết không nên tự chuốc rắc rối cho bản thân nên ném vào
Băng1 cái lườm khó chịu rồi quay người bước ngược lại. Không chạm mặt
Khang lúc này vẫn tốt hơn.
Khang đã liếc thấy bóng cô quản gia.
- Em thấy không, chỉ cần không ở bên ta, em đã không được an toàn rồi.
Khang dừng bước, đang đứng trước người con gái của mình. Cậu thấy khó
chịu khi ở trong phòng không có Băng, điều đó làm cậu thấy có lỗi hơn là giận dữ.
- Như nhau! - Băng buông 1 câu bình luận. Phải, nhỏ có thể an toàn khi Khang dễ nổi giận vậy sao?
- Em - Khang chau mày - Được! Được rồi… Sáng nay là ta nổi nóng quá. Ta
xin lỗi! - Hình như Khang nhận ra mình trước nay chưa mở lời xin lỗi ai
cả.
Lại vẻ lơ đễnh, Băng quay mặt đi. Thật ra nhỏ cũng chưa rõ chuyện sáng nay là thế nào, nhưng Khang xin lỗi rồi thì cũng… kệ!
- Nào, nào! Không phải em định giận chứ? Nửa ngày không thấy mặt em là hình phạt với ta đấy, người đẹp!
Khang kéo Băng lại, cúi xuống hôn lên