
để thứ gì yên mà.- Gì vậy? – Băng hơi quay đầu, ngước nhìn Phong.- Thuốc kháng Smith-agen, tôi tiêm cho em một lần rồi.Băng quay hẳn lại, vẫn nhìn Phong, hình như hơi mỏi cổ mỗi lần nhìn Phong khi đứng gần thế này.- Chỉ mỗi vậy thôi? – Nhỏ khá nghi ngờ vì trong mỗi lọ chỉ có chút xíu dung dịch.Cánh tay Phong luồn qua eo nhỏ, nhấc nhỏ dậy ngồi lên bàn gỗ. Thế này thì sắp cao bằng Phong rồi, Băng sẽ dễ chịu khi nói chuyện.- Phải, chỉ vậy thôi!Băng vẫn mặc độc một chiếc sơ-mi của Phong, rộng thùng thình nhưng hai chân thì để trần, giờ đang hơi đung đưa. Phong đang cố tập cách kìm *** ham muốn, bằng một cách đơn giản là mỗi lần nhìn Băng, Phong đều tự nhắc bản thân, cậu cần nhỏ, cần-không-phải-muốn-có. Phong hiểu cảm giác tự dằn vặt khi làm tổn thương người con gái ấy tệ đến thế nào.- Lâu không? – giọng Băng lơ đễnh, những ngón tay nhỏ lần theo những chiếc khuy áo sơ-mi của Phong.- Tôi không chắc… nhưng tôi nghĩ sức khỏe của em lúc này chỉ tạm thời. Em sẽ cần thuốc trong không lâu nữa. – Tay Phong đưa lên xiết lấy bàn tay Băng đang đặt trên cúc áo cậu. – Có một điều tôi chắc…. em sẽ khỏi bệnh! – Một bàn tay Phong vuốt nhẹ tóc Băng.- Em đói chưa?Bất giác một bàn tay Băng lại ôm lấy Phong víu chặt áo cậu.- Chưa! Chưa! Đừng đi…Phong hơi mỉm cười:- Ngốc ạ. Giúp việc sẽ đem đến ngay thôi.… Băng vẫn không thay đổi, cứ vào bữa là ăn chậm rãi và ngon lành, như thể thời gian cũng ngừng trôi theo nhỏ vậy. Chốc chốc bưng sữa uống và liếc nhìn người con trai ấy. Phong thì ăn cho có lệ, tập trung hơn vào màn hình laptop. Đêm qua khi Băng ngủ cậu đã thức để giải quyết gần hết công việc rồi.Trước đây, một ngày của Phong trôi qua không xác định, phân nửa ngồi trước laptop, phân nửa là trên khung cửa sổ, nghe mp3 và mặc thời gian trôi đi. Bây giờ thì làm gì, nhìn sang bên cũng thấy có thêm Băng.Phong lướt bàn phím, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình. Băng ngồi cạnh, cũng dựa vào tường và dựa vào cả Phong, nhỏ lơ đễnh giở giở lật lật những trang sách, quyển sách y học dày cộp của Nam. Thỉnh thoảng nhỏ đọc vài dòng, xem tranh vẽ là chính.- Sóc đất Oxtraylia – Giọng nhỏ thật nhẹ vào đều đều – Loài vật duy nhất không chết vì rắn cắn. Trong máu có chất làm kìm *** nọc độc… – Băng kéo nhẹ tay Phong – Tất cả nọc độc sao?Phong dời mắt khỏi màn hình, quay sang:- Không! Trừ rắn Runi ra.- Runi? – Băng nhíu mày. – Rắn ở bán đảo Xapanxaki?Phong hơi ngạc nhiên vì Băng biết.- Rắn được Liên Bang nuôi! – Cậu giải thích thêm.- Rắn độc nhất thế giới, lấy cớ là bảo vệ vì sắp tuyệt chủng, thực chất là dùng trong chiến tranh!- Này, em đã học lên lớp mấy vậy? À không, không lẽ trường học giờ dạy cả vẫn đề chính trị cho trẻ con 14?- Không! Em đoán…- Gì? Em đoán?-Vậy đã sao?- Ừ… không sao – Phong suýt bật cười vì cái lí lẽ… không đỡ nổi ấy. Nhưng trong đầu cậu cũng có một ý nghĩ thoáng qua… Bộ não của Băng không hề đơn giản, dường như nó có thể tiếp nhận 1 lượng thông tin khổng lồ rất dễ dàng. … 10 giờ đêm.Trong phòng tắm, chiếc sơ-mi cùng mấy vỉ thuốc đã hết cháy vụn. Phong nhìn vào gương, thấy vết thương ở vai đã liền lại, có lẽ sẽ thành một vết sẹo lớn. Ở bên cánh tay trái, gần vai, cũng có một vết sẹo nữa, khá dài nhưng đã hơi mờ đi. Phong hiểu rõ vết sẹo ấy từ đâu mà có – trong một phút không kiềm chế được bản thân, Phong đã quyết định một việc được coi là dại dột – nhưng đến giờ thì điều đó giúp ích cậu được khá nhiều…Phong kéo chiếc hộp để trên thành đá cao xuống, lấy ra một lọ chứa nọc và một xilanh mới. Cứ 24 giờ trôi qua Phong sẽ lại tiêm thứ này vào người. Chỉ có vậy, máu cậu mới đủ Angtronskalista để cho vào cơ thể Băng. Cơ thể nhỏ càng thích nghi với thuốc thì càng cần nhiều Angtronskalista hơn. Phong biết rõ thứ thuốc cậu pha chế và cả độc tố trong nọc rắn nguy hiểm với mình thế nào. Lần dùng đầu tiên chỉ cho phản ứng nhẹ là những cơn đau tim liên tục, nhưng lần hai, lần ba,… nhiều nữa thì sự việc sẽ nghiêm trọng hơn. Nọc sẽ để lại nhiều chất độc trong tim cậu và Angtronskalista sẽ ngăn chặn quá trình sản sinh bạch cầu của máu, cần thiết cho Băng nhưng với Phong lại giống như đang tự sát…Mặc kệ tất cả, Phong vẫn chọc mũi kim vào tay, bơm thứ giết người ấy vào cơ thể. Cậu cảm nhận rõ, tim mình nhói lên liên tục khi nọc độc trong xilanh cạn dần….Phong ra khỏi phòng tắm, tiến lại phía giường… Băng đang ngồi trên mép giường, mặt (lại) xịu xuống. Nhỏ bắt đầu thấy mệt. Phong thấy Băng vẫn y nguyên lúc mới tắm xong: tóc ướt rượt nước, người quấn khăn tắm và một chiếc váy ngủ vứt ở bên, Phong cúi xuống.- Em sao vậy?- Mệt.Tay Phong nâng nhẹ ngọn tóc ướt của Băng lên:- Thế này sẽ cảm đấy! – Cậu rướn người lấy chiếc khăn ở đầu giường rồi nhẹ nhàng lau tóc cho Băng, nhỏ ngoan ngoãn như một chú cún con, im lặng tận hưởng cảm giác được chăm sóc.- Được rồi… em lên giường thay đồ đi – Phong quay người định vứt chiếc khăn ướt vào phòng tắm. Nhưng, cậu dừng lại vì một bàn tay yếu đuối (lại) víu lấy áo cậu.- Em cần gì sao?Băng lắc đầu.- Em phải thay đồ trước khi cảm lạnh!Lại một cái lắc đầu, Băng liếc nhìn chân mình. Phong cũng nhìn xuống… cố đoán ra ý