
.
Một đám giúp việc cùng ùa vào phòng ngủ, ngồi thụp xuống cả....ôm nhau nức nở......
- Sao lại thế được? Hôm qua tao vẫn còn nói chuyện với cậu ba.
- Sao ông trời bất công vậy? Cậu ba hiền lành thế cơ mà...........thế mà bảo ở hiền gặp lành........
- Tao thương cậu ba lắm......tao nhớ cậu ba........
- Lúc nào cậu ba cũng dịu dàng với mọi người......làm sao đây.......cậu ba không thể chết thế này được......
- Cậu ba......cậu ba ơi..........
Như đứng dậy, loạng choảng suýt ngã......
- Im ngay! - Như hét lên.- CHúng mày đang làm gì thế hả? HẢ?????
- CHị......chị Như.......cậu ba......
- CHúng mày điên cả rồi sao? Đứng lên đi. Cậu ba chưa chết. Cậu ba không thể chết được!
Đám giúp việc lại quay lại ôm nhau, khóc như mưa.......Như chạy đến, túm cổ áo một người giúp việc..
-Đừng khóc nữa! Cậu ba chưa chết!
- KHông phải mà......máu.....màu nhiều lắm.....máu cứ túa ra......... khắp người.........chảy xuống cả sàn nữa........
- Không! Không thể nào......cậu ba chưa chết! Mày nói đi......nói tao nghe đi.! Cậu ba vẫn còn sống! Vẫn sống phải không?
Cô giúp việc không nói đữa, lại khóc ta hơn......
Như tiếp tục tún chặt cô áo cô giúp việc giật mạnh.
- Mày nói đi! Nói đi!......Tao xin mày đấy.....nói đi.......
Như ngồi phịch xuống,.....nước mắt chỉ trực trào ra...........
- Sao lại đưa cậu ba đi........sao lại cướp mất cậu ba của
tôi..........ong trời ơi.........sao người độc ác và nhẫn tâm vậy
hả?............Cậu ba có làm gì sao đâu........Cậu ba......Sao cậu bảo
e,?..........Làm sao em sống dược đây........em sống để làm gì nữa
đây........cậu ba......
............Trong phòng ngủ của người làm......Chỉ nghe tiếng khóc dài
ròng rã. Còn ngoài bếp.....Chỉ có Thụy AN..........ngồi ở một
góc.......lặng lẽ..........nước măt trào ra, chảy xuống.....ướt đẫm ngực áo......... ......... Cô quản gia ngồi thẩn thờ dưới sàn, hai mắt
thâm quầng, môi nhợt nhạt, khóc gần như kiệt sức......Một lát, cô giúp
việc mở cửa, chạy xộc vào, nước mắt nước mũi dàn giụa.....
- Chị Như.....chị Như......làm sao đây? Họ đang đem cậu ba
đi.....máu....em thấy nhiều máu lắm........khắp người đầy máu......họ
nói là hỏa thiêu.......làm sao đây? Chị Như!!!.... Cậu ba đáng
thương.....làm sao đây?.....
- CHị Như.....ông chủ ra lệnh.........không được để tang trong
nhà......không ai được khóc lóc nữa.......Sao cậu ba đáng thương
vậy?.......Sống ở ngoài......làm sao mà sống được chứ.....Có đem theo
thứ gì đâu.....Trời lạnh rồi.....thân xác ....dải xuống sông......lạnh
lắm....lạnh lắm......
Kiều Như cúi đầu, không còn sức mà kêu gào nữa....trên khuôn mặt trắng bệch, vô hồn....hai dòng nước mắt chảy dài.....
.....Khu biệt thự vắng lặng rộng lớn.......đôi lúc nghe tiếng thút thít ở khu bếp.....
Phòng 101 cách âm. Khang mở loa nhạc ầm ĩ, ngồi trên giường vừa lắc lư theo nhạc vừa đọc tạp chí.
- Cậu chủ!!!
- Sao? Không thấy ta đang bận à?
- Chuyện cậu ba.....
- Chết thì thôi, nói nhiều làm gì. Ta lại bớt một đối thủ ngáng đường.
- Dù sao đó cũng làm em trai hơn 20 năm. Cậu chủ nên.....
- Đừng có dạy đời ta. Ta còn định tự tay kết kiễu cuộc sống của nó nữa kìa.....Biến đi!!!
...........
Phòng 102 cách âm. Lúc nào cũng vậy, bóng tối bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rợn người...
Phong đang ngồi dưới sàn, dựa tường, một tay đặt lên một tấm ảnh đặt úp
xuống sàn......đôi mắt vô hồn.....nhìn vào khoảng tối .......như nhìn
một nơi xa xăm......Cửa phòng kẹt mở. Quản lí của Chấn NAm lặng lẽ bước
vào.....cúi đầu:
- Cậu hai!
Không một tiếng đáp lại đúng như Winter nghĩ.
- Có lẽ cậu hai cũng biết rồi...... về cái chết của...... cậu ba. Chắc
tôi không thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này...... Trong khu biệt
thự cậu là người......yêu thương cậu ba nhất......cũng là người.....hận
cậu ba nhất. Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu, đối với cậu ba, cậu là người
anh yêu quý nhất.....
Chấn Phong vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt không thay đổi.
- Từ khi định rời khỏi nơi đây, cậu ba đã viết một bức thư nhờ tôi gửi
đến cậu.... không phải gửi khi cậu ba có thể đi được....mà gửi.....nếu
như....rủi ro xảy ra.....
......Winter quay người.....bước khỏi phòng Chấn Phong
"Em rất nhờ hồi nhỏ khi chúng ta bên nhau......Anh đã bảo vệ yêu thương
và chăm sóc em rất nhiều. Anh nhường áo cho em khi em lạnh, chịu phạt
thay khi em mắc lỗi. Anh dành hết cho em tất cả những điều em muốn. Kể
cả những thư anh thích nhất hay nâng niu giữ gìn nhất.....lớn lên, mình
vẫn sống chung dưới một mái nhà..... nhưng sao em thấy anh xa vời
lắm......Anh trở nên lạnh lùng và cô đơn...... anh mặc kệ tất cả như
chẳng có ai tồn tại trên thế gian này..... ANh có thể nhẫn tâm với tất
cả....ngoại trừ em..... Nhưng....em chỉ muốn anh tàn nhẫn với em.... hay làm bất kể điều gì để em đau khổ...... CHỉ cần....anh vẫn coi em là.... em trai anh. Xin lỗi anh vì những gì đã qua....vì những thứ em vô tình
cướp mất của anh. Nhưng em muốn anh biết em lun kính trọng anh nhường
nào..
Anh trai! Khi anh đọc bức thư này, có lẽ em không còn trên thế