
t bốn phía, móc từ trong áo ra một sợi dây chuyền, chìa cho hắn xem loáng một cái, lại hấp tấp nhét về chỗ cũ, nói : "Có mang cái này theo là được rồi chứ gì?"
Hắn khẽ mím môi cười mà nhìn ta, hỏi : "Nhược Hi, ngươi có thật hiểu rõ tâm tư mình không? Quá nhiều sợ hãi, quá nhiều cố kỵ, cả ngày bận rộn cân nhắc lợi hại, nhìn trước ngó sau, ngươi hãy một lần nhìn lại cho minh bạch tâm tư ngươi muốn gì có được không ?"
Ta "hả" một tiếng, mông muội nhìn hắn, hắn nhìn ta trong một thoáng, mạnh tay day trên trán ta búng một cái "bạo lật" 1, ta "á" lên một tiếng, bụm lấy trán, không có can đảm phẫn nộ với hắn,chỉ hờn tủi mà hét lên: "Đau quá!!!!!!!!!!!!!!! Sao lại đánh ta á?".
Hắn "phì" cười, khoát khoát tay nói : "Mau mau quay về phòng, ôm giữ lấy cái bếp lò ấm của ngươi rồi ở đó mà ngây ngốc bao nhiêu cũng được!". Nói xong,cất bước đi, đi được vài bước, ngoái đầu lại thấy ta vẫn còn ngốc nghếch sững sờ đứng một chỗ lại quát lên : "Còn chưa chịu đi?"
Ta vội vàng hướng về phía hắn cúi người, xoay người chạy một mạch về phòng của mình.
Trở về phòng, ngồi bên cạnh lò bếp ấm áp, ôm lấy một tấm nệm lại bắt đầu ngây ngốc. Tự hỏi, ta không rõ tâm tư mình sao? Tâm tư của ta là gì? Hắn lẽ nào có thể thấu rõ tâm tư của ta? Kỳ thực ta cần phải tự mình nhìn lại cho thật rõ tâm tư của ta ư? Điều ta cần làm lúc này chính là làm sao để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình giữa cung đình phong ba liên tiếp nổi lên mà thôi.
Khi mắt rũ xuống, liếc thấy chiếc vòng nằm trên cổ tay, trong lòng len lỏi nỗi xót xa day dứt, hơn hai tháng rồi chưa gặp qua hắn, hắn đã bớt đau thương chút nào chưa? Cứ ngây ngốc một hồi lâu, đột nhiên ném nệm xuống cái phịch, bắt đầu công cuộc tháo chiếc vòng tay, lòng người vốn là khó hiểu, ta không hiểu rõ một số điều, thế nhưng một khi là chuyện ta đã quyết, ta nhất định phải làm. Mà cái việc này càng cho phép phải "thanh thanh sở sở, minh minh bạch bạch" (rành mạch, rõ ràng).
Bóp tay đến sưng tấy cả lên, nhưng vẫn cứ trơ như cũ không tài nào tháo ra được, chợt nhớ Ngọc Đàn từng nói qua, dùng dầu mỡ bôi lên cổ tay thì sẽ dễ dàng tháo được vòng. Vội vàng đi đến bên cạnh bàn, trút chút ít dầu hoa quế ra, vày vò cả buổi, lớp da đã chuyển đỏ, khi chạm vào đau muốn buốt xương, chiếc vòng tay cuối cùng đã được tháo xuống. Hóa ra muốn cắt đứt một cái gì đó cũng không hề đơn giản như thế chăng, nhận lại là rất nhiều đau đớn.
Nhìn cổ tay trống không, nhìn lại trên bàn chiếc vòng tay đơn lẻ, lòng càng đau nhói. Nguyên lai có nhiều lắm những sinh mệnh đồ vật đến đúng thời điểm tự khắc nó cũng sẽ rời bỏ ta đi. Ra sức bóp mạnh cổ tay, một trận đau ngập đến, nhưng trên gương mặt lại phảng phất một nụ cười.
Từ nay về sau ta nhất định phải quên sạch không còn một mảnh! Bằng không tương lai chính là hại mình lại càng hại hắn, một ngôi vị hoàng đế cũng đã đủ, không cần ta gieo thêm nỗi thù hận nào trong hắn nữa.
--------------------------------
1 Bạo lật: 暴栗 (Định để "búng vào đầu" thôi, nhưng từ này có trong bách khoa toàn thư TQ nên phải giữ nguyên và giải thích)
Phát âm: bào lì
Đây là từ chỉ mô phỏng tiếng động, khởi nguyên từ đặc sản hạt dẻ của vùng Hoa Nam, Trung Quốc. Nguyên nhân là khi rang hạt dẻ thì hạt dẻ nứt ra âm thanh giống như tiếng gõ vào đầu, cho nên từ nhiều viện dẫn đến tiểu thuyết đều sử dụng. Tuy là động tác này gây ra tiếng vang nhưng cũng không làm tổn thương lớn, chỉ là một hành động tỏ ý thân mật.
Động tác này xuất hiện cơ bản phải có điều kiện: đầu đối phương nằm ở vị trí thuận lợi để ra tay.
Trước Tết nguyên tiêu, vẫn luôn mang theo chiếc vòng tay bên người, thẳng mãi đến khi tết nguyên tiêu đã qua từ lâu, nháy mắt đã thấy tháng tư. Nhưng Bát a ka vẫn còn nghị triều tại gia. Tự mình âm thầm suy nghĩ, hắn hành động như thế, có lẽ tâm tình lẫn thân thể là nguyên nhân cốt yếu, nhưng ứng với những chuyện xảy ra hẳn còn có nguyên do khác. Thứ nhất là vì để tránh hiềm nghi, dù sao khi phế thái tử lần đầu tiên, hắn đã gánh lấy không ít tai họa, lần phế thái tử thứ hai này cần phải hành xử khôn khéo hơn, hắn vì tránh một nước cờ khinh suất có thể dẫn tới một nước cờ tai họa, không bằng cứ đơn giản nghị triều tại gia, lại tránh được tất cả. Thứ hai, Đại Thanh lấy hiếu trị thiên hạ, Bát a ka cũng là hành động theo đạo lý ấy bên cạnh đó lại có thể gieo được hiền danh, gặt lại được lòng cảm mến của người đọc sách thánh hiền.
Nếu là như thế, e rằng trong khoảng thời gian này hắn sẽ lại tiếp tục không vào cung. Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, không cách gì khác hơn đành phải phiền đến Thập Tứ a ka vậy. Một ngày, ngó nghiêng xem chỉ có Thập a ka và Thập Tứ a ka đi với nhau, vội gấp gáp đuổi theo thỉnh an.
Sau khi thỉnh an, ba người một mặt trò chuyện vui vẻ, ta một mặt ra hiệu cho Thập Tứ, ý bảo hắn làm cách nào cho Thập a ka đi trước, Thập Tứ hướng về phía ta cau mày, tỏ vẻ không cách nào thực hiện. Ta nhìn Thập a ka cười duyên lấy lòng, rồi nói : "Ngươi có thể tự mình xuất cung trước được không, ta có chuyện muốn nói với Thập Tứ a ka một chút." Thập a ka bực tức : "Khi cần ta, thì tìm ta nói chuyện, khi